Chương trước
Chương sau
Mạnh Giang Thiên ở nhà chờ tin tức của Phùng Kinh Quảng, đợi ba ngày, vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì.

Mãi đến ngày thứ tư, Mạnh Giang Thiên làm Vương tiên sinh đi giao dịch thuốc tinh lọc với Phùng Kinh Quảng, trong lúc vô tình nhìn thấy trên bàn Phùng Kinh Quảng có một bản kế hoạch về điện gió.

Nhưng mà cột của người phụ trách cũng không phải là tên của anh.

Mạnh Giang Thiên lấy được tinh hạch, không rời đi như thường lệ.

Phùng Kinh Quảng ngoài ý muốn hỏi: "Vương tiên sinh còn có việc gì không?"

"Cũng không có chuyện gì. Gần đây nhà luôn mất điện, gia đình yêu cầu tôi hỏi chuyện gì xảy ra."

"Thật sự là ngại quá. Thời gian gần đây hạn hán, nguồn nước không đủ, chúng tôi chỉ có thể ưu tiên cung cấp nước sinh hoạt nên thỉnh thoảng mất điện."

"Ồ. Vậy sau này nguồn điện thường xuyên mất sao? Đợi đến khi trời mưa có đủ nước, có phải không mất điện không?"

"Thủy điện phụ thuộc quá nhiều vào ông trời nên chúng tôi đã sẵn sàng chuyển sang điện gió. Vương tiên sinh cũng là dị năng giả hệ gió, không biết ngài có hứng thú đến nhà máy điện làm thêm hay không? Lấy đẳng cấp của ngài, lực gió một lần hẳn là đủ cho dị năng giả khác một ngày phóng ra rồi."

"Tôi thì quên đi, còn phải luyện chế thuốc tinh lọc, không có thời gian. Nhưng vừa rồi không cẩn thận nhìn qua kế hoạch trên bàn ông, người phụ trách hình như tên là Tiền Bối?"

"Đúng vậy. Đẳng cấp của hắn là cao nhất trong dị năng giả hệ gió." Phùng Kinh Quảng nhìn kế hoạch trên bàn, cười cười. Thứ này bị nhìn thấy cũng không có gì.

"Dị năng giả hệ gió đẳng cấp cao nhất là hắn sao? Tôi nhớ rõ hình như có một người tên là Mạnh Giang Thiên, hẳn là đẳng cấp cao hơn hắn."



"Đúng vậy, quả thật đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên cao hơn một chút. Vương tiên sinh quen Mạnh Giang Thiên?" Phùng Kinh Quảng không đoán ra Vương tiên sinh này muốn làm gì, không dám nói xấu Mạnh Giang Thiên, cẩn thận hỏi.

"Không biết, tôi chỉ là nghe nói qua hắn, dù sao cấp 3.8, đẳng cấp này cũng không thấp, sao ông không cần cậu ấy?"

"Người phụ trách cũng không thể chỉ nhìn đẳng cấp, vẫn phải xem nhân phẩm. Dù sao cũng phải phụ trách toàn bộ nhà máy điện, nếu tâm tư người phụ trách không trong sạch, còn không biết sẽ gây ra phiền toái gì."

"Ý của ông là tính cách của Mạnh Giang Thiên không trong sạch?" Mạnh Giang Thiên trừng mắt nhìn Phùng Kinh Quảng, không hiểu sao anh lại bị gán cho cái mác không trong sạch?

"Chúng tôi đã nhìn thấy vài vấn đề. Vương tiên sinh, thật sự ngài không biết Mạnh Giang Thiên sao? Ngài định nói cái gì à?"

"Kỳ thật cũng không gạt ông, gần đây tôi cùng Mạnh Giang Thiên có chút giao tình, lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu ấy giúp tôi một chút, tôi cảm thấy người này cũng không tệ lắm. Nhưng tôi cùng cậu ấy cũng không thân thiết lắm. Tôi không biết những gì ông thấy, ông có thể cho tôi xem không? Nếu thật sự phẩm chất cậu ấy bất lương, tôi cũng không muốn cùng cậu ấy có giao tình."

Tạm thời Mạnh Giang Thiên nghĩ ra một lý do, ngược lại anh muốn nhìn xem có chứng cứ gì chứng minh tính cách của anh không trong sạch.

"Cái này..." Phùng Kinh Quảng do dự một lát, đột nhiên cười cười: "Có thể cho Vương tiên sinh xem, nhưng Vương tiên sinh không nên nói với Mạnh Giang Thiên."

Tuy rằng không biết Vương tiên sinh này cùng Mạnh Giang Thiên có quan hệ gì, nhưng trước mắt mà nói, hắn cũng không muốn bởi vì Mạnh Giang Thiên mà không vui vẻ với Vương tiên sinh.

Chỉ cần có phòng bị với ông ta, hắn cũng không có ích gì.

Hiện tại khu an toàn rất cần thuốc tinh lọc, tuyệt đối không thể đắc tội Vương tiên sinh.

"Yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ không nói với cậu ấy." Mạnh Giang Thiên mỉm cười, anh khẳng định không nói, anh trực tiếp nhìn.

Phùng Kinh Quảng gõ gõ trên máy tính, quay màn hình về phía Mạnh Giang Thiên: "Vương tiên sinh, đây là giám sát của nông trường. Gần đây trang trại đã trồng một số cây nhân sâm, nhưng tất cả đều chết. Chúng tôi đã tìm kiếm một thời gian dài mà không tìm thấy lý do tại sao. Gần đây trong camera giám sát phát hiện Mạnh Giang Thiên, tuy rằng không chụp được hắn làm cái gì với nhân sâm, nhưng trước mắt hắn khả nghi nhất."

"Gần đây chúng tôi đang điều tra hắn, kính xin Vương tiên sinh không được nói cho Mạnh Giang Thiên, miễn cho hắn có phòng bị, cái gì chúng tôi cũng không tra được."

"Ừ." Mạnh Giang Thiên chuyên chú xem video trên máy tính, ừ một tiếng qua loa.

Phùng Kinh Quảng mỉm cười, Vương tiên sinh khẩn trương như vậy, hẳn là quan hệ với Mạnh Giang Thiên cũng không đơn giản như thế.

Ai dà, ai nấy đều có quan hệ như vậy, người quản lý khu an toàn như hắn thật khó khăn.



Mạnh Giang Thiên xem video giám sát mấy lần, lông mày nhíu thành chữ Xuyên.

Anh đã xác nhận nhiều lần và chắc chắn anh không đến nơi trong video.

Hơn nữa người nọ lén lén lút lút trên màn hình, nếu như đi thẳng về phía trước, căn bản giám sát không nhìn thấy mặt mũi.

Nhưng hắn lại rất cố ý nhìn camera giám sát, cả khuôn mặt đều bại lộ trong màn hình, nhìn thấy giám sát lại hoảng hốt rời đi.

Mạnh Giang Thiên nhìn gương mặt kinh hoảng trong video, khinh thường bĩu môi, anh mới không lộ ra biểu tình không bình tĩnh như vậy.

Nếu anh nhìn thấy giám sát, anh sẽ tìm được phòng điều khiển, hủy toàn bộ giám sát tuyệt đối không lưu lại chứng cớ.

Nhưng khuôn mặt kia thật sự là mặt anh? Chẳng lẽ anh còn có một anh em sinh đôi?

Mạnh Giang Thiên không hiểu máy tính rõ lắm, trong lúc nhất thời không nghĩ tới loại công nghệ cao AI đổi mặt này.

"Phùng tiên sinh nghi ngờ Mạnh Giang Thiên phá hủy nhân sâm?"

"Trước mắt mà nói, hắn đáng nghi nhất."

"Sao ông không cầm camera giám sát, trực tiếp đi hỏi cậu ấy?"

"Trực tiếp hỏi?" Phùng Kinh Quảng ngẩn người, muốn hỏi thế nào, hỏi Mạnh Giang Thiên cũng sẽ không nói thật, còn đánh rắn động cỏ, càng không bắt được chứng cứ của Mạnh Giang Thiên.

"Với sự hiểu biết của tôi về Mạnh Giang Thiên, cậu ấy sẽ không làm loại chuyện khác người này, hơn nữa tôi cảm thấy người trong video có chút khác với Mạnh Giang Thiên, có thể không phải cậu ấy. Video này của ông là ai đưa? Tôi cảm thấy người đưa ông video rất có vấn đề." Rõ ràng là có người gài bẫy anh.

Trong khu an toàn, địch nhân của anh cũng không nhiều, gần đây còn cố ý kết giao với dị năng giả, cũng không có kéo hận thù.

Nếu có người muốn hãm hại anh, Mạnh Giang Thiên nghĩ đến đầu tiên chính là Lưu gia.

Nông trại lại là phạm vi quản lý của Triệu Vỹ Gia, nghĩ như vậy, ai đang hãm hại anh tựa hồ có thể đoán được.



"Video được camera ghi lại, ai đưa tới đều giống nhau. Nhưng nếu Vương tiên sinh tín nhiệm Mạnh Giang Thiên như vậy, chúng tôi nhất định sẽ điều tra cẩn thận, tuyệt đối không oan uổng Mạnh Giang Thiên." Phùng Kinh Quảng bất đắc dĩ nói.

Vương tiên sinh che chở Mạnh Giang Thiên như thế, phỏng chừng hắn cũng chỉ có thể buông tha điều tra Mạnh Giang Thiên.

"Tôi đưa ra đề nghị vậy thôi, Phùng tiên sinh nên làm như thế nào thì làm như thế đó, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp. Không làm phiền Phùng tiên sinh nữa, tôi đi trước."

"Vương tiên sinh đi thong thả."

Phùng Kinh Quảng nhìn Vương tiên sinh rời đi, nhìn bản kế hoạch khẽ nhíu mày.

Mạnh Giang Thiên về đến nhà, hơi thở vẫn không thuận, thật sự người một nhà kia là keo da chó, luôn có lòng dạ hẹp hòi muốn hại anh.

Mạnh Giang Thiên không phải là người tốt, lòng dạ cũng không tốt, có thù tất báo, người khác ị trên đỉnh đầu anh, tuyệt đối Mạnh Giang Thiên sẽ không đưa giấy cho hắn.

Nhưng muốn báo thù cũng phải tìm đúng địch nhân. Hiện tại anh chỉ nghi ngờ, vẫn muốn đi xác nhận một chút.

Mạnh Giang Thiên tìm được chồn tuyết đang nằm sấp trên bụng Thôi Tây Sinh, xách chân trước chồn lên: "Đi theo tao."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

2/10/2021

#NTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.