Triệu Vỹ Gia bận rộn một ngày, nhân sâm vẫn như cũ không có sức sống.
Nhìn thời gian, hắn không muốn về nhà. Gia đình Lưu An Na đã chuyển đến nhà hắn, mỗi ngày trở về nhà đều chướng khí mù mịt, làm cho hắn rất phiền lòng.
Lái xe đến nơi bí mật của riêng mình. Nằm ở trên giường, Triệu Vỹ Gia thở ra một hơi, chỉ có nơi này mới để cho hắn yên tĩnh nghỉ ngơi.
Chuông điện thoại vang lên, Triệu Vỹ Gia nhìn id người gọi, lập tức nhíu mày ngồi dậy.
"Chuyện gì?" có vẻ Triệu Vỹ Gia rất khẩn trương, trong phòng chỉ có một mình hắn nhưng giọng hắn lại rất nhỏ.
Không biết đối diện nói cái gì, Triệu Vỹ Gia lập tức kinh hãi đứng lên: "Cái gì? Bây giờ anh đang ở đâu?"
Một lát sau, Triệu Vỹ Gia lại nói: "Anh ở đó trốn đi, tôi đến ngay."
Vội vã ra khỏi cửa, Triệu Vỹ Gia lái xe đến một tiểu khu, thang máy phi như bay lên tầng 10.
Gõ cửa phòng 1002, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cửa.
"Triệu tiên sinh, mau vào đi."
Hai người vào phòng, Triệu Vỹ Gia vội vàng hỏi: "Anh không nói lung tung chứ?"
"Không, có vẻ bọn họ chỉ đến điều tra, cũng không biết tôi."
"Chỗ này không thể ở được nữa, tôi phải đổi chỗ cho anh. Tạm thời anh đến chỗ tôi trước."
"Vừa mới kiểm tra xong tôi đã đi, đây không phải chủ động bại lộ sao?"
"Đợi đến khi bọn họ tra đến đầu anh, muốn đi cũng không đi được. Đi thu dọn hành lý, máy tính dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều mang đi, ngàn vạn lần đừng để lại dấu vết.
"Tôi để anh làm video, anh đã hoàn thành chưa?"
"Còn chưa xong, tôi đang làm thì những người đó tới kiểm tra, tôi sợ bị bọn họ phát hiện nên xóa đi, còn phải làm lại lần nữa."
"Vậy mau làm lại lần nữa đi, nhân sâm không chống đỡ được mấy ngày, nhất định phải làm xong trước khi cây nhân sâm khô héo, vu oan giá họa cho Mạnh Giang Thiên."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm suốt đêm."
Triệu Vỹ Gia lôi kéo người đàn ông vội vàng ra cửa, lại trở về tổ ấm bí mật của mình.
Lăn qua lăn lại một chuyến này, đến lúc gần phải về nhà, Lưu An Na đã gọi điện thoại thúc giục.
"Anh ở đây trước, chỗ này ra vào rất nghiêm khắc, trên cơ bản sẽ không kiểm tra nơi này." Để vào vai người chồng tốt của mình, Triệu Vỹ Gia chỉ có thể về nhà trước.
Trong bóng tối vách tường ngoài lầu ba, một người một con chồn tuyết, quỷ dị dán lên vách tường nhìn xe Triệu Vỹ Gia càng ngày càng xa.
Vẻ mặt Mạnh Giang Thiên âm trầm, quả nhiên là tên này đang hãm hại anh.
Dẫn chồn tuyết dần dần chìm vào bóng tối, trở lại phòng, một người một chồn tận mắt nhìn thấy người đàn ông trong phòng ngồi cạnh máy tính, đổi khuôn mặt trong video giám sát thành khuôn mặt của anh.
Mạnh Giang Thiên cầm điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình.
Đột nhiên nhớ tới trước tận thế tựa hồ có cái gọi là AI đổi mặt, không nghĩ tới mình lại bị thứ này hãm hại.
Phùng Kinh Quảng cũng đủ ngu xuẩn, làm một người quản lý mà thứ này cũng không biết, cư nhiên còn tin tưởng.
AI đổi mặt rất nhanh đã hoàn thành, người đàn ông ngáp một cái muốn vào phòng ngủ bù.
Người đàn ông muốn tắt máy, đột nhiên đầu chìm xuống, mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Giang Thiên dẫn chồn tuyết chui ra khỏi bóng tối. Sờ sờ đầu chồn tuyết: "Dị năng này của mày càng ngày càng lợi hại, cư nhiên có thể làm cho người ta nháy mắt mê man, hẳn là đã cấp 4 rồi."
"Chít chít." Chồn tuyết kiêu ngạo ngẩng đầu, nó cũng vừa mới thăng cấp không bao lâu.
Vuốt lông trắng lộn xộn của chồn tuyết, Mạnh Giang Thiên lục lọi máy tính một hồi, thấy được một thư mục tên là bản gốc.
Mở ra nhìn thoáng qua, đều là một ít video giám sát, Mạnh Giang Thiên lật mấy cái, liền nhìn thấy bản gốc giám sát mình nhìn thấy ở chỗ Phùng Kinh Quảng.
Dị năng giả trong giám sát anh không biết, nhưng Phùng Kinh Quảng được xưng là có thể nhớ kỹ tất cả dị năng giả trong khu an toàn, hẳn là hắn sẽ biết người này là ai.
Ngoài bản gốc, có một thư mục là hoàn chỉnh. Không nghi ngờ gì bên trong là video sau khi thay đổi khuôn mặt.
Người bị đổi mặt không chỉ có một mình anh, còn có mấy video, dị năng giả bị thay đổi mặt bên trong còn có một người anh quen biết.
Người nọ là dị năng giả hệ đất, nghe nói cố ý nhầm lẫn giá trị chua bazơ của một mảnh đất bắp cải, dẫn đến một mảnh bắp cải kia đều chết, bị đuổi ra khỏi nông trại.
Bị trừng phạt, dị năng giả hệ đất kia bị phái đi làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, chết ở bên ngoài.
Không nghĩ tới, vậy mà hắn cũng bị Triệu Vỹ Gia hãm hại.
Mạnh Giang Thiên tìm được đoạn video trước khi thay đổi khuôn mặt của dị năng giả hệ đất kia, ngạc nhiên phát hiện dị năng giả hủy hoại đất trong đoạn video gốc cũng là người trong video gốc của anh.
Xem ra, người này cùng Triệu Vỹ Gia cấu kết làm việc xấu, chuyên hãm hại người khác.
Nhìn lại mấy lần, không phát hiện manh mối nào khác, Mạnh Giang Thiên tắt máy tính đi. Đặt tay lên máy tính, đưa thùng máy và máy tính vào không gian.
Nhìn người đàn ông trên mặt đất, Mạnh Giang Thiên vươn một ngón tay, dây mây xanh biếc quấn lấy người đàn ông, chỉ để lại đầu, bọc thành một cái kén.
Nắm lấy cánh tay của người đàn ông ném vào không gian. Tên này chính là nhân chứng quan trọng.
Triệu Vỹ Gia phát hiện người này không còn, hẳn là sẽ gấp đến chết. Nghĩ đến Triệu Vỹ Gia kinh hoảng tìm người, Mạnh Giang Thiên thoải mái cười.
Bị người ta tính kế, Mạnh Giang Thiên không còn hứng thú với điện gió.
Dù sao mục đích của anh cũng là làm người phụ trách một hạng mục dân sinh, không bằng dứt khoát thay thế Triệu Vỹ Gia, hệ cây của anh có thể làm cho phạm vi nông trường mở rộng một thế hệ.
Chứng cứ trong máy tính có thể kéo Triệu Vỹ Gia xuống, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Mạnh Giang Thiên vẫn phải đi tìm thêm một mồi lửa. Tốt nhất là bắt hết những người này.
Biệt thự của Triệu Vỹ Gia cũng không lớn, nhưng diện tích đất trồng xung quanh cũng không nhỏ. Hơn nữa trồng đủ loại trái cây và rau quả.
Một gia đình sáu người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, đang ăn tối.
Có thức ăn có thịt còn có canh, đều do là dị năng giả hệ cây, đột nhiên Mạnh Giang Thiên cảm thấy mình rất có lỗi với Thôi Tây Sinh, anh chỉ trồng được một ít rau thông thường, cũng không phong phú như Triệu Vỹ Gia.
Một nhà Lưu An Na đã vào Triệu gia, có dị năng giả bảo vệ còn có đồ ăn phong phú như vậy, căn bản Chu Tú Lan không để ý ba mẹ Triệu Vỹ Gia nói bóng nói gió, kiên quyết không chịu về nhà.
Không khí trên bàn ăn rất cổ quái, bốn trưởng bối âm dương quái khí, một đôi muốn đuổi người đi, một đôi sống chết không chịu đi.
Dưới bàn ăn, Lưu An Na đá Triệu Vỹ Gia, vẻ mặt hắn khó xử, chỉ lo buồn bực ăn cơm.
Mạnh Giang Thiên vui sướng khi người gặp họa, người Lưu gia chính là keo dính chó, ai dính vào cũng xui xẻo.
Chờ cả nhà ăn cơm xong, ai cũng không ăn thoải mái.
Triệu Vỹ Gia bị Lưu An Na kéo vào phòng oán giận một trận. Truyện Lịch Sử
Lưu An Na không ngừng kể sau khi Lưu An Giản chết gia đình các cô gian nan cỡ nào, hiện tại thật vất vả mới có thể dính chút ánh sáng của con rể, còn bị thông gia vũ nhục.
Trong lời nói, Lưu An Na rất bất kính với ba mẹ Triệu Vỹ Gia, thậm chí còn có vài câu nhục mạ.
Nhưng căn bản Triệu Vỹ Gia không tức giận, chỉ không ngừng an ủi Lưu An Na.
Mạnh Giang Thiên nhíu mày, có vẻ Triệu Vỹ Gia rất thích Lưu An Na, cái này mà cũng không tức giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]