Edit: Ry
Vệ Hồng Hiên mở cửa, nhìn thấy Trần Niệm lúng túng đứng đó: "Anh ơi... Em có thể sạc nhờ điện thoại ở nhà anh được không ạ?"
Xem ra em ấy không định đi vào.
Vệ Hồng Hiên mở cửa rộng hơn một chút: "Vào trong nhà ngồi cho mát."
Dường như Vệ Hồng Hiên là người như vậy, lúc nào nói chuyện cũng kiểu đều đều, nhìn không ra cảm xúc, nhưng khi anh chân thành tha thiết, chỉ cần để ý một chút thôi là sẽ cảm nhận được.
Đương nhiên có thể là do mình cả nghĩ quá, Trần Niệm nghĩ vậy.
Không phải là sự chân thành của Vệ Hồng Hiên hấp dẫn cậu, mà là hơi lạnh, mẹ nó mát thật, như kiểu mở tủ lạnh ra ấy. Thế là cậu không nhịn được mà bước vào.
"Có... Có cần thay dép không ạ?" Trần Niệm có hơi xấu hổ.
Cậu đang xỏ đôi dép lê dùng để đi trong nhà, nhưng nhà Vệ Hồng Hiên thật sự quá sạch quá mát, người ta nuôi mèo nuôi chó mà vẫn giữ được sạch sẽ như vậy, muốn để Tề Vấn Bình qua mà học hỏi quá.
Vệ Hồng Hiên: "Không cần đâu."
"Vâng..."
Thoáng cái đã đi vào nhà Vệ Hồng Hiên rồi. Trần Niệm quan sát chung quanh, cảm thấy mắt cay xè.
Đẹp đẽ, đơn giản, gọn gàng, trang nhã, rộng rãi.
Còn có cả mùi cơm chín.
Thơm vãi.
Vừa mới ăn xong mà Trần Niệm đã cảm thấy đói sắp điên rồi.
"Chỗ ghế sô pha có ổ cắm, em qua đó ngồi là được." Vệ Hồng Hiên định vào bếp, còn dặn cậu: "Không cần khách sáo, chúng ta là hàng xóm, về sau còn qua lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-nhan-tu-choi-anh-ay-toi-hoi-han-roi/953243/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.