Bạch Lạc nhắm mắt lại, cảm thụ được Xích Viêm dùng lực xé rách y phục y.
Thân thể y quá mức suy yếu, cho dù hôm nay không bị đám người kia dùng nước lạnh tạt ướt toàn thân, y cũng không thể phản kháng được Xích Viêm.
Càng đừng nói y bây giờ bởi vì cả người lạnh băng, mà ngay cả động một chút toàn thân đều đau đớn...
Xích Viêm có chút thô bạo xé rách toàn bộ y phục trên người y.
Sắc mặt hắn âm lãnh nhìn người trước mặt, trong lòng là nộ khí vô cùng vô tận.
Tiện nhân đáng chết này, trước đây đã nảy sinh tâm tư rời khỏi mình.
Bây giờ lại ngay dưới mí mắt mình câu dẫn người khác!
Xích Viêm chỉ cần nghĩ đến những hành động ấy của Bạch Lạc, đều đã hận tới cực điểm.
Quả nhiên tiện nhân này, trong xương cốt đều tiện!
Cũng không nhìn xem thân phận thấp hèn kia của y.
Cái thân thể này đều bị chính mình chơi nát rồi.
Với cái bộ dạng tàn hoa bại liễu này, y cũng xứng?
Nhưng mà mặc dù trong lòng Xích Viêm nghĩ như vậy, động tác trên tay lại không có ngừng lại chút nào.
Rõ ràng nên bởi vì chán ghét người này, mà không bao giờ chạm vào y nữa.
Nhưng mà Xích Viêm lại gấp không chờ nổi mà giao hợp với y...
Giống như chỉ có làm chuyện như vậy, mới có thể giảm bớt sự bất an trong lòng.
Đôi mắt Bạch Lạc đã đỏ hồng, y không nói lời nào, chỉ yên lặng nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714064/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.