Xích Viêm vui sướng hôn người dưới thân, thấy Bạch Lạc không còn phản kháng nữa, khóe miệng hắn đều đã giương lên.
Hắn không thể chịu đựng được những hành vi tự làm hại bản thân của Bạch Lạc trước đó.
Vì vậy chỉ có thể đem toàn bộ đệ đệ muội muội của y dẫn về vương phủ, để cảnh cáo y.
Bạch Lạc quả nhiên giống như hắn nghĩ an tĩnh lại.
Trong lòng Xích Viêm mang theo một tia vui sướng.
Hắn vươn tay, có chút si mê nhìn gò má Bạch Lạc.
Mạc danh...
Trước đây đều chưa từng để tâm, hiện tại lại cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ...
"Nếu như ngươi ngoan, sau này ngươi muốn cái gì ra đều sẽ cho ngươi... Bất luận là vinh hoa phú quý, hay là thứ khác mà ngươi muốn.
Chuỗi hạt mà trước đây Nhiếp Hoài Vũ tặng cho ngươi, nếu như ngươi thích, ta cũng sai người tặng cho ngươi trăm chuỗi ngàn chuỗi.
Đảm bảo mỗi một chuỗi đều đáng giá hơn nhiều so với của hắn.
Đám đệ đệ muội muội của ngươi, ta cũng sẽ cho chúng một cuộc sống tốt đẹp.
Vậy nên, sau này đừng có ngỗ nghịch ta nữa... Nếu không ta cũng không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì..."
Xích Viêm vừa nói, lại vừa hôn lên môi Bạch Lạc.
Hắn thực sự vô cùng mong chờ, hắn và Bạch Lạc có thể trở lại như trước kia...
Bạch Lạc làm dược cổ cho hắn, thì nên cam tâm tình nguyện ở trước mặt hắn, giống như trước kia mà yêu sâu đậm hắn.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714004/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.