Máu đỏ từng giọt từng giọt chảy xuống từ cổ tay Bạch Lạc. 
Rơi vào trong cái bát Xích Viêm đang cầm. 
Từng vòng vân nước bên trên chậm rãi tỏa ra xung quanh. 
Sắc mặt Bạch Lạc hư nhược mắt thường có thể nhìn rõ, y không còn nói chuyện nữa, ánh mắt cũng đã tối tăm không có ánh sáng. 
Tất cả lại trở về điểm ban đầu... 
Thuốc giải của Dương Khiêm trở thành thuốc độc. 
Rút máu càng nhiều, sẽ càng đẩy nhanh thời gian thuốc độc phát tác. 
Bạch Lạc vốn dĩ sẽ chết... 
Bây giờ chỉ bất quá lại trở về như ban đầu mà thôi. 
Vốn dĩ... 
Cũng từng có lúc ngắn ngủi, y cũng hy vọng có thể tiếp tục sống. 
Chỉ là niềm hy vọng này, đã bị Xích Viêm tận tay bẻ gãy rồi... 
Xích Viêm nhìn ánh sáng trong mắt Bạch Lạc lại bắt đầu từng chút một dập tắt, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực và bất an không nói nên lời. 
Lời Bạch Lạc nói văng vẳng bên tai. 
"Xích Viêm... ngươi có từng nghĩ? Đây không phải là máu, đây là mạng của ta..." 
Nhưng mà, đây sao có thể là mạng chứ? 
Bất quá là một chút máu mà thôi. 
Xích Viêm biết, bản thân rút có hơi nhiều máu của Bạch Lạc. 
Nhưng mà, chút máu này cũng không thể nào muốn mạng của Bạch Lạc! 
"Bạch Lạc, ta đã bảo bọn họ nấu dược liệu bổ máu co ngươi rồi, sau này đồ ăn hàng ngày của ngươi cũng đều là đồ bổ máu cho ngươi. 
Ta sẽ không để ngươi có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2713996/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.