Chương trước
Chương sau
Xích Viêm bỗng có chút hối hận về những gì đã làm với Bạch Lạc trước đây.

Sớm biết mình thế mà có tình cảm này với Bạch Lạc.

Hắn không nên đối xử với Bạch Lạc như vậy...

Sao mà muộn như vậy mới nhận ra...

Nếu như sớm một chút nhận ra thì tốt biết mấy...

Như vậy, hắn nhất định sẽ đối xử với Bạch Lạc thật tốt.

Sẽ không để Bạch Lạc lại có suy nghĩ muốn rời đi.

"Sau này, chúng ta ở bên nhau thật tốt, được không? Giống như trước đây vậy..."

Tất cả những chuyện trước đây, chúng ta coi như chưa từng xảy ra. Ngươi tha thứ cho ta, ta cũng tha thứ cho ngươi..."

Ở trong lòng Xích Viêm, mặc dù những chuyện mà hắn làm khiến Bạch Lạc rất thống khổ.

Nhưng Bạch Lạc cũng đã làm ra một vài chuyện quá đáng.

Đặc biệt là lúc đối xử với Thẩm Vân Niệm, chuyện Bạch Lạc làm, quá đáng tới mức Xích Viêm không thể nhịn được.

Nhưng mà khi đối diện với người trong lòng hắn cảm thấy ác độc này, Xích Viêm lại một chút cũng không có cách nào trừng phạt y.

Rõ ràng biết, Thẩm Vân Niệm tốt hơn nhiều so với Bạch Lạc.

Nhưng mà Xích Viêm lại không có cách nào khống chế được tình cảm của mình, hắn vẫn là không thể ngừng thích Bạch Lạc...

Quả nhiên, thời gian năm năm, có thể thay đổi thật sự quá nhiều quá nhiều thứ...

Trong khoảng thời gian này, Xích Viêm ở chung với Bạch Lạc, bọn hắn mỗi ngày đều làm những chuyện thân mật nhất.

Xích Viêm vẫn luôn cho rằng đây là thói quen của hắn mà thôi, lại không ngờ rằng, thói quen sớm đã biến thành thích rồi...

Xích Viêm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Lạc.

Trong mắt là sự hoài niệm quá khứ.

"Bạch Lạc, trước đây lúc ta ngủ, ngươi luôn lặng lẽ nói ngươi thích ta.

Kỳ thực ta không phải không nghe thấy...

Lúc đó, ngươi không phải rất hy vọng ta cũng có thể thích ngươi sao?

Bây giờ ta thật sự thích ngươi rồi, nếu như ngươi biết, có phải sẽ rất vui không?"

Xích Viêm có chút hy vọng Bạch Lạc mau chóng tỉnh lại.

Hắn muốn nói với Bạch Lạc, hắn nguyện ý cưới y về...

Vì thế, đợi lúc Bạch Lạc tỉnh lại, Xích Viêm cả người đều tràn ngập hưng phấn.

Hắn trước giờ chưa từng bao giờ vui như hiện tại.

Cũng không biết khi Bạch Lạc biết được tin này, sẽ có biểu tình gì?

Xích Viêm sai người đưa canh dược bổ máu đến cho Bạch Lạc.

Đích thân dùng thìa gỗ bón cho Bạch Lạc.

"Bạch Lạc, ngươi uống cái này trước, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi..."

Bạch Lạc nhìn Xích Viêm bỗng nhiên đối với mình như vậy.

Lại không biết hắn muốn làm gì...

Bạch Lạc nhận lấy cái bát, không để Xích Viêm bón cho mình, mà một ngụm uống cạn.

Sau đó đưa tay về phía Xích Viêm.



Ngửa cổ tay lên, nói với hắn:

"Ngươi cắt đi."

Xích Viêm căn bản không ngờ Bạch Lạc sẽ làm ra hành động như vậy, trái tim hung hăng co rút.

Bạch Lạc thế mà tưởng rằng hắn lại muốn cắt cổ tay y, rút máu của y!

"Không phải, Bạch Lạc ngươi nghe ta nói..."

Xích Viêm gấp không chờ nổi nhìn Bạch Lạc nói.

"Ta chỉ là muốn nói với ngươi, Bạch Lạc, ta hình như thích ngươi rồi.

Chúng ta sau này đều chung sống thật tốt có được không?"

Bạch Lạc lập tức ngây người.

Y có thế nào cũng không ngờ được Xích Viêm cư nhiên sẽ nói với y chữ này...

Thích...

Đó là chữ mà Bạch Lạc từng nằm mơ cũng muốn nghe thấy...

Không...

Kỳ thực ngay cả nằm mơ y cũng không dám nghĩ.

Y quá yêu nam nhân này, yêu tới mức có thể vì hắn mà hy sinh tất cả những gì mình có.

Tất cả những thứ hy vọng có được, cũng bất quá là một vị trí nhỏ nhoi trong lòng y.

Bạch Lạc nghĩ, nếu như lúc ấy, y nghe thấy Xích Viêm nói với mình chữ này.

Y nhất định sẽ vui tới phát điên.

Nhưng mà bây giờ y lại ngay cả một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.

Ngược lại cảm thấy châm chọc muốn mạng!

Người này làm y thương tích đầy mình, cư nhiên nói với y, hắn thích y rồi.

Thật nực cười a!

Người này đem tôn nghiêm của y hung hăng giẫm đạp dưới đất.

Khiến y chịu đủ lăng nhục.

Hắn chưa từng tin tưởng y, thậm chí dùng đệ muội y để uy hiếp y.

Nhưng bây giờ hắn cư nhiên nói thích y!

Thật là...

Sự yêu thích đáng sợ!

Bạch Lạc ngẩng đầu, nói với Xích Viêm:

"Nếu như ngươi thích ta, ngươi có thể không rút máu ta nữa không?"

Xích Viêm không ngờ Bạch Lạc sẽ nói như vậy, kỳ thực hắn cũng không muốn rút máu Bạch Lạc.

Chỉ là...

"Bạch Lạc, bây giờ Vân Niệm chỉ có hể dựa vào máu của ngươi mới có thể sống tiếp.

Huống hồ, chính ngươi cũng biết, nàng như vậy cũng là do con rắn độc kia của ngươi..."

Không có nghe Xích Viêm nói nữa, Bạch Lạc châm chọc cười.

Xích Viêm căn bản chưa từng tin tưởng y.

Không tiếc rút máu y, cũng muốn cứu mạng Thẩm Vân Niệm!

"Vậy ngươi có thể tha cho đệ muội ta không? Cầu ngươi thả chúng đi..."

"Đủ rồi!"

Bạch Lạc còn chưa nói xong, Xích Viêm đã hét lên!

Suy nghĩ của Bạch Lạc, Xích Viêm sao có thể không biết?

Đám đệ muội kia của y, bây giờ chính là quân cờ duy nhất mà Xích Viêm có thể giữ lại Bạch Lạc.

Nếu như không có những quân cờ này, Bạch Lạc sớm đã đi rồi!

Xích Viêm cực kỳ chán ghét cảm giác như vậy.

Hăn không ngờ Bạch Lạc tới bây giờ còn muốn rời đi!

"Bạch Lạc, ta nói cho ngươi biết. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Đệ muội ngươi, ta sẽ không thả chúng đi.

Còn ngươi, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi ta."

Xích Viêm từ trên ghế đứng lên.

Nam nhân này đã quen cao cao tại thượng, ngay cả đối diện với người mình thích, hắn cũng chỉ là đang ra lệnh.

"Bạch Lạc, ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta sẽ cưới ngươi về phủ. Đợi sau đại hôn của ta và Vân Niệm, chúng ta sẽ thành thân."

Nói xong, Xích Viêm liền dẫn người của mình đi.

Nhưng mà Xích Viêm lại không biết rằng, tính mạng của Bạch Lạc căn bản không cách nào đợi được đến ngày đó...

E là chưa đợi được hắn và Thẩm Vân Niệm thành hôn, Bạch Lạc đã không xong rồi.

"Bạch Lạc, nghe nói ngươi sắp được vương gia cưới về làm trắc phi rồi!"



Khi Giản Hằng nghe thấy tin tức này, quả thực sắp vui chết rồi.

Hắn biết Xích Viêm thích Bạch Lạc mà.

Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!

Những ngày này Giản Hằng luôn chạy tới chỗ Bạch Lạc, mặc dù hắn và Bạch Lạc ban đầu bất hòa.

Nhưng mà bởi vì Giản Hằng đã chuyển mục tiêu của mình thành Dương Khiêm rồi.

Cho nên hắn cũng đang nỗ lực lấy lòng Bạch Lạc.

Dù sao, chỉ có trở thành bằng hữu với Bạch Lạc, ngày tháng sau này của hắn mới có thể trải qua thoải mái.

Bây giờ Bạch Lạc không quá vui vẻ, nhưng Giản Hằng lại rất vui vẻ.

"Đến lúc đó, ta khẳng định sẽ tặng cho ngươi một lễ vật cực kỳ cực kỳ tốt.

Ta bảo Dương Khiêm của chúng ta cũng chuẩn bị cho ngươi một cái!"

Bạch Lạc không quá thích nói chuyện, nhưng đối với Giản Hằng mà nói, lại không có chút quan hệ gì.

Giản Hằng ở đây lảm nhảm không ngừng.

Bạch Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Giản Hằng, ngươi thật sự thích Dương Khiêm sao?"

Lời Bạch Lạc nói khiến Giản Hằng ngây người.

Thích sao?

Có lẽ là thích đi.

Giản Hằng lúc mới bắt đầu xác thực là muốn lợi dụng Dương Khiêm, có được những vinh hoa phú quý mà hắn muốn kia.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc, Giản Hằng mới biết, Dương Khiêm không giống với tất cả những nam nhân mà hắn biết.

Trước khi đến phủ của Xích Viêm, Giản Hằng đã từng ở phủ của Xích Phong.

Nam nhân kia quá mức đáng sợ rồi, chỉ cần nghĩ đến đã khiến Giản Hằng cảm thấy sợ hãi.

Trong tim Xích Viêm lại toàn là Bạch Lạc, hắn căn bản không câu dẫn được.

Vẫn là Dương Khiêm tốt.

Giản Hằng rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc nói:

"Ta trước giờ chưa từng gặp qua nam nhân tốt hơn Dương Khiêm."

Mặc dù Dương Khiêm luôn chê hắn, nhưng mà, Giản hằng chính là cảm thấy Dương Khiêm tốt.

Bởi vì hắn lớn như vậy rồi, còn chưa từng được ai quan tâm.

Dương Khiêm là người duy nhất.

Dương Khiêm mặc dù nói chuyện khó nghe, nhưng hắn miệng cứng tâm mềm.

Chỉ là...

"Bạch Lạc ngươi nói, Dương Khiêm hắn có phải là không được không? Hắn vì sao đều không chạm vào ta?

Không được, ta trở về phải tìm chút xuân dược, ta phải lên giường với hắn trước."

Bạch Lạc không nhịn được cười.

Y bỗng nhiên cảm thấy thật tốt.

Có Giản Hằng ở đây, sau này y chết rồi, Dương Khiêm cũng sẽ không cảm thấy quá buồn...

Dù sao Giản Hằng là người đáng yêu như vậy, có hắn ở đây, những ngày tháng sau này, Dương Khiêm cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Giản Hằng vẫn còn ở đó nói về hoan lạc, nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng Bạch Lạc lại đột nhiên bị đẩy ra.

Chỉ thấy Thẩm Vân Niệm cầm một cái hũ đi vào.

Lúc Thẩm Vân Niệm đến, bên ngoài phòng Bạch Lạc khắp nơi đều là trọng binh canh giữ.

Bất quá là một thị vệ suy yếu bất kham mà thôi, Xích Viêm cư nhiên để nhiều thị vệ như vậy trông chừng ở đây.

Đủ thấy hắn để tâm tới Bạch Lạc cỡ nào.

Thẩm Vân Niệm quả thực đố kỵ muốn điên rồi!

Thẩm Vân Niệm còn chưa kịp làm gì Bạch Lạc, Giản Hằng đã nhanh chóng chạy ra.

Thẩm Vân Niệm thấy thân ảnh Giản Hằng chạy ra, có chút lãnh mạc cười, "Bạch Lạc, không ngờ tới, vị bằng hữu bên cạnh ngươi không có nghĩa khí như vậy.

Vừa nhìn thấy ta tới, đã sợ chạy mất rồi.

Ngươi nhìn xem ngươi làm người thất bại cỡ nào. Ngay cả bằng hữu tốt bên cạnh, cũng sợ bị ngươi liên lụy!"

Thẩm Vân Niệm nghiến răng nói với Bạch Lạc.

Nàng càng nói, lại càng tức giận!

Lúc trước Xích Viêm nói muốn cưới Bac làm phi, Thẩm Vân Niệm chỉ coi là hắn nói đùa.

Lại không ngờ rằng, hắn cư nhiên làm thật.

Cư nhiên còn đích thân nói với nàng, đợi sau khi bọn nàng đại hôn, sẽ cưới Bạch Lạc về phủ!

Thẩm Vân Niệm căn bản đều đã mất đi lý trí.

Nàng sắp điên rồi!

Bạch Lạc này rốt cuộc có đức hạnh năng lực gì, y dựa vào đâu gả cho Xích Viêm?



Một thị vệ thấp kém như vậy, lại dựa vào đâu ngang vai ngang vế với nàng?

Mặc dù biết Bạch Lạc có lẽ sẽ chết.

Nhưng mà Thẩm Vân Niệm lại không xác định, lời Dương Khiêm nói hôm đó rót cuộc có thành thật hay không?

Lỡ như Bạch Lạc không chết thì sao?

Lẽ nà thật sự phải nhìn Xích Viêm cưới y về sao?

Bây giờ Xích Viêm chăm nom Bạch Lạc quá mức, Thẩm Vân Niệm cho dù muốn ra tay, đều không có cách nào làm được.

Cho nên điều nàng có thể làm, cũng chỉ là chạy qua chọc tức Bạch Lạc, tức chết y là tốt nhất!

Như vậy vừa hay cũng có thể phát tiết những nộ hỏa trong lòng nàng, nếu không thì Thẩm Vân Niệm cảm thấy mình sắp bị bức điên rồi.

"Bạch Lạc, ngươi xem đây là cái gì?"

Thẩm Vân Niệm lấy ra một cái hũ, mở nắp ra, bên trong toàn là máu.

Máu này mỗi một giọt đều là máu của Bạch Lạc.

Là Xích Viêm tận tay rút ra từ tên người Bạch Lạc.

Thẩm Vân Niệm cầm hũ máu này nói với Bạch Lạc:

"Ngươi biết không? Hôm đó ta nói với Xích Viêm, ta cần máu của ngươi, hắn liền không hề do dự mầ qua đây, rút máu của ngươi.

Hắn còn nói muốn dùng máu này để cứu mạng ta.

Đáng tiếc a...

Hắn không biết, máu này của ngươi đối với ta mà nói thực sự quá dơ bẩn rồi."

Thẩm Vân Niệm vừa nói vừa quan sát biểu tình của Bạch Lạc, nàng nhìn thấy khuôn mặt đã tràn ngập phẫn nộ của Bạch Lạc, trong lòng quả thực cảm thấy sảng khoái muốn mạng.

"Ngươi nói máu bẩn như vậy, ta nên xử lý thế nào đây?

Ta mới không thèm uống nó.

Vẫn là đổ đi thì hơn. Bởi vì thực sự quá ghê tởm rồi!"

Thẩm Vân Niệm vừa nói, vừa tàn nhẫn đem cái hũ trong tay đổ hết xuống đất trước mặt Bạch Lạc.

Máu trong hũ từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Bạch Lạc, ngươi xem, như vậy mới là nơi thuộc về cuối cùng của thứ máu dơ bẩn của ngươi."

Thẩm Vân Niệm vừa nói vừa cười.

Đã rất lâu không có sảng khoái như vậy.

Nàng chính là muốn nói với Bạch Lạc, y rốt cuộc ti tiện cỡ nào, cho dù là máu rút ra từ trên người y, cũng chỉ xứng đổ xuống đất!

Thẩm Vân Niệm đang dương dương tự đắc.

Nhưng đúng lúc này, nàng lại bỗng nghe thấy thanh âm âm lãnh lại hung ác truyền tới từ sau lưng.

"Thẩm Vân Niệm, ngươi đang làm cái gì?"

Thẩm Vân Niệm bị thanh âm này dọa sợ tới mức run rẩy.

Vừa nãy trên mặt còn lộ ra nụ cười sảng khoái vô cùng, đột nhiên cứng đờ lại.

Ngay cả cái hũ trong tay đều bị dọa sợ rơi xuống đất.

Thẩm Vân Niệm không dám tin quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy, Xích Viêm rõ ràng còn đang ở phòng sách xử lý công vụ, thế mà xuất hiện ở sau lưng nàng, sắc mặt âm lãnh nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt!

Còn bên cạnh Xích Viêm, là Giản Hằng trước đó rõ ràng đã chạy mất, đang hướng về phía Bạch Lạc làm mặt quỷ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.