Phượng Tuyên hạ phàm đã lâu nhưng chưa từng mệt mỏi tới vậy.
Trước kia đi bộ leo núi hoặc ngồi phi thuyền thì chỉ có mệt mỏi về mặt thể chất. Lần này tất cả linh lực trong cơ thể đồng thời hao hết, cảm giác cả người như bị khoét rỗng, tinh thần mệt mỏi.
Cho nên y không kiên trì nói chuyện đó phiếm với Thích Trác Ngọc nữa, bất tri bất giác nằm sấp ngủ trên tháp thượng.
Trưa hôm sau thức dậy đã thấy mình ngủ trên giường.
Y ngủ say sưa, ngồi trên giường mất một thời gian dài mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Chạm vào lan can giường, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi.
Ồ? Tối qua mình ngủ trên giường hả?
Mãi cho đến khi mùi thức ăn từ ngoài cửa bay vào, Phượng Tuyên mới buông tha suy nghĩ chuyện tối hôm qua.
Bụng không chịu thua kém kêu lên một tiếng ' òng ọc '. Tuy rằng Thích Trác Ngọc nhổ mầm giúp đỡ mình đến Kim Đan kỳ, nhưng thói quen một ngày ăn ba bữa của phàm nhân còn chưa bỏ được.
Phượng Tuyên mất nửa canh giờ rời giường.
Chọn một bộ áo gấm thêu vân mây, khổng tước thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt bằng lông thỏ ấm áp, bên ngoài là một chiếc áo khoác nữa ngắn có hai viên ngọc bội giao châu, chiếc áo ngắn trở nên thú vị.
Đêm qua thành Trường An có tuyết rơi, bên ngoài cửa sổ đã tích tụ một lớp tuyết mỏng. Y sợ lạnh nên mặc đủ thứ, từ áo trong đến áo khoác ngắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555107/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.