Hắn nói hắn nghe thấy, còn nói không nghe rõ, muốn y chờ một lát nói lại lần nữa trước mặt hắn.
Phượng Tuyên suýt nữa hoài nghi mình không nghe rõ. Thích Trác Ngọc sao lại như vậy! Mặt! Mũi! Đâu?!
Sau khi hoàn hồn, Phượng Tuyên mới nhớ tới đoạn quỷ thoại mình nói với Tĩnh Đốc vừa rồi, lập tức xấu hổ thiếu chút nữa dùng ngón chân một lần nữa lấy ra một giấc mộng Tam Thanh Cảnh phiên bản không tổn hao gì.
Y hối hận.
Tĩnh Đốc còn đó chứ, có thể khấu trừ một cái linh lực bạo kích chôn y vào đất hay không?
Sắc mặt Phượng Tuyên lúc thì đỏ, lúc thì trắng, biến tới biến lui. Cuối cùng từ cổ từ từ nhuộm một lớp màu đỏ ửng, lan đến vành tai.
"Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm. Thật ra lúc nãy ta nói lung tung thôi."
"Nói lung tung?" Thích Trác Ngọc nhìn y: "Chẳng lẽ không phải hoạn nạn thấy chân tình, tương tử chi nhân kỳ ngôn dã thiện sao*?"
(Con người sắp chết nói lời chân thiện)
Phượng Tuyên: "..."
Hoạn nạn thấy chân tình thì không, hai người bọn họ là đạo lữ plastic từ khi nào còn có chân tình.
Chẳng lẽ không phải là tai vạ đến thì tự bay sao?
Còn nữa, Phượng Tuyên phản ứng lại, con người sắp chết nói lời chân thiện là cái quỷ gì?
Chẳng qua là y bị đe dọa tính mạng, chưa có chết được không nào.
Sư huynh thối nát ngươi mới chết, ngươi mới chết có nghe thấy không!
Không biết lúc nãy Thích Trác Ngọc nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555058/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.