Tuyết nhỏ ở Đông Di Ma Vực biến thành tuyết lớn rơi xuống áo choàng lông thỏ và mũ của Phượng Tuyên.
Y vẫn duy trì tư thế ôm Thích Trác Ngọc như cũ. Chỉ là quyền chủ đạo từ y biến thành đại ma đầu, hơn nữa không phải ảo giác của mình, Thích Trác Ngọc quả thực càng ôm càng chặt, y có chút không thở nổi.
Chuyện cho tới bây giờ, Phượng Tuyên thậm chí còn có tâm tư mất tập trung. Không ngờ những gì thái quá mình đã đọc trong thoại bản, nam nhân vật chính ôm nữ chính, giống như muốn bóp nát nữ chính khảm vào trong ngực, dĩ nhiên là thật.
Cuốn tiểu thuyết dựa trên thực tế, đúng là không lừa mình.
Chờ đã, sao y lại là nữ chính?
Đại ma đầu không buông tay, Phượng Tuyên cảm giác mình thật sự hít thở không thông. Sau đó, y túm tóc của Thích Trác Ngọc nhắc nhở hắn: "Sư huynh, huynh ôm ta không thở nổi."
Tuy rằng nói với Thích Trác Ngọc muốn khóc cũng không sao. Nhưng Thích Trác Ngọc là loại thẳng nam thà rằng chảy máu khô cũng sẽ không rơi một giọt lệ, phát huy đến cực hạn tuyệt thế thẳng nam.
Đương nhiên là không có khả năng bởi vì mình nói hai câu, hắn sẽ khóc trong lòng mình thật.
Lúc Thích Trác Ngọc ngẩng đầu lên, ngay cả hốc mắt cũng không hề đỏ. Phượng Tuyên chỉ có thể cảm giác được sau khi y lẳng lặng ôm một lúc, tâm trạng hắn dường như đã tốt hơn nhiều.
Kết quả hắn vừa ngẩng đầu lông mày lại nhíu lại: "Chỉ ôm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555048/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.