Phượng Tuyên cảm giác được bàn tay bóp trên cổ mình lập tức nới lỏng, y rốt cục cũng sống lại, kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực, đúng lúc nghe được mấy lời run rẩy của Thích Trác Ngọc.
Không thì sao? Mấy ngày nay ngoại trừ hai người bọn họ chạm vào Thần Hồn Đăng còn có người khác sao? Không phải nguyên thần của đại ma đầu thì chính là của y. Hơn nữa còn là nguyên thần mình tích góp khổ sở mấy ngày giời.
Có trời mới biết sau khi Thần Hồn Đăng bị vỡ thì mong manh yếu ớt cỡ nào, có thể ôn dưỡng ra những thứ này đã là tốt rồi.
Phượng Tuyên còn định đợi thêm một đêm nữa, sáng sớm ngày mai sẽ bỏ trốn. Nhưng lần này thì hay rồi, bị cái tên ma tôn giác rưởi gì đó này làm cho một phát, hiện tại nguyên thần trong Thần Hồn Đăng đã mất hết.
Không chỉ mất hết, mà còn để cho cái cây ngô đồng héo quắt này chiếm hời. Ôi nghĩ đến mà giận điên cả người.
Phượng Tuyên bụm cổ mình, nhất thời tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Y im lặng thật lâu, cho dù không trả lời Thích Trác Ngọc, người kia cũng hiểu.
Nguyên Thần này, thế mà thật sự là của y,
tên hầu đèn này thế mà thật sự là Tiểu Thất.
Nếu như nói tất cả cảm giác quen thuộc trước kia đều chỉ là suy đoán của Thích Trác Ngọc, thậm chí có thể nói là tưởng tượng của hắn.
Nhưng gốc cây ngô đồng chọc trời hồi sinh trước mặt sẽ không gạt người.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555026/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.