Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt thầy Nhậm trầm xuống: "Lâm Nặc! Tại sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy? Có phải cậu nhất định phải để tất cả mọi người biết là cậu sao chép ý tưởng của người khác thì mới thôi đúng không?"
“Đây không phải là chuyện của một mình cậu, mà là chuyện của cả khoa sơn dầu, của cả Học viện chúng tôi!”
Lâm Lạc cảm thấy có gì đó không ổn, những giáo viên khác lúc này nhất định sẽ gọi Miêu Tố Quân đến đối chất thay vì cứ quyết tâm đội nồi cho cậu.
Trừ khi giáo viên này đang cố tình thiên vị Miêu Tố Quân.
Tới đây thì Lâm Lạc đã rõ, nhà họ Miêu đã tặng một số tòa nhà cho Học viện nên thường thì các giáo viên sẽ đều ưu tiên cho Miêu Tố Quân.
Bằng không, nếu đắc tội Miêu Tố Quân, sau này nhà họ Miêu không chi tiền nữa thì phải làm sao?
Vậy mà trước nay Lâm Lạc cậu không hề biết đấy.
“Không sao đâu,” Lâm Lạc cười giễu cợt, “Nếu cuối cùng vẫn kết luận là tôi ăn cắp ý tưởng, tôi đây sẽ tự thôi học, không ảnh hưởng gì đến Học viện đâu.”
"Bây giờ, tôi muốn đối chất với Miêu Tố Quân."
“Thầy không muốn, lẽ nào vì trong lòng thầy có quỷ, biết rõ cô ta sao chép của tôi nên không dám gọi lên đối chất phải không?”
“Ai trong lòng có quỷ?” Thầy Nhậm vỗ bàn, “Cậu còn nhỏ như vậy, sao lại không biết tôn sư trọng đạo. Tôi là thầy giáo của cậu, cậu nói chuyện với thầy giáo như vậy sao? "
Lâm Lạc không thèm cãi nhau, chỉ hỏi:
"Tóm lại thầy có gọi cô ta lên đối chất với tôi không? Nếu thầy từ chối, tôi sẽ trực tiếp đến gặp thầy Cảnh, trưởng khoa và các lãnh đạo trường khác."
“Khẩu khí không nhỏ.” Thầy Nhậm chế nhạo, “Nếu cậu thực sự có bản lĩnh thì cứ việc đi, tôi xem xem cậu làm thế nào giải quyết được chuyện này.”
Không ngoài ý muốn, Lâm Lạc xoay người rời đi.
Thực ra việc này cũng chẳng khó chứng minh, Lâm Lạc thầm nghĩ.
Bởi vì bức tranh con báo này cậu đã vẽ từ lâu rồi, bản nộp lên là bản vẽ thứ hai sau khi cậu vẽ lại.
Bức tranh con báo đó cậu đã vẽ ngay trước mặt Tỉnh Ngộ, Tỉnh Ngộ có thể làm chứng.
Học viện có thể không cho cậu thể diện, nhưng sẽ phải cho Tỉnh Ngộ thể diện.
Bước ra khỏi văn phòng giáo viên, Lâm Lạc gọi điện cho Tỉnh Ngộ.
Lúc đó Tỉnh Ngộ đang làm việc, nhưng khi anh nhìn thấy ID người gọi hiển thị "Thiên tài nhỏ" liền lập tức nhấc máy.
“Alo?” Giọng người đàn ông phát ra từ ống nghe.
Vừa nghe thấy giọng nói của người bên kia, tâm trạng tồi tệ vừa rồi do chán ghét giáo viên và Miêu Tố Quân của cậu đã được chữa khỏi ngay lập tức.
Lâm Lạc thả lỏng rất nhiều, nhẹ giọng nói:
"Tỉnh Ngộ, anh có thể đến trường không? Em có chuyện muốn anh giúp đỡ."
“Bây giờ sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.
"Vâng," Lâm Lạc nói, "Bây giờ, anh có rảnh không?"
Tỉnh Ngộ nhìn lịch làm việc, lát nữa sẽ có cuộc họp, nhưng có thể hoãn lại được.
Lâm Lạc rất ít khi gọi anh đến trường, chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Anh có rảnh, xảy ra chuyện gì vậy?” Tỉnh Ngộ hỏi
Lâm Lạc giọng hơi trầm xuống: "Em chỉ đạt có 50 điểm trong bài kiểm tra vì giáo viên nghi ngờ em sao chép ý tưởng của người khác và chấm 0 điểm tranh của em."
"Anh có thể mang theo bức tranh con báo mà em đã vẽ ở công ty anh lần trước để làm chứng cho em không?"
"Em không sao chép ý tưởng, là cô ta sao chép của em."
Mặc dù cậu không biết Miêu Tố Quân đã sao chép nó bằng cách nào.
Cậu vẽ bức tranh này trong ký túc xá, ngoại trừ những người trong ký túc xá thì không ai nhìn thấy nó hết.
Nhưng Lâm Lạc tin không ai trong số những người bạn cùng phòng sẽ làm điều có lỗi với mình.
“Ai vậy?” Tỉnh Ngộ hỏi lại.
Lâm Lạc hơi dừng lại: "... Miêu Tố Quân."
Cậu chợt nghĩ liệu Tỉnh Ngộ có khiến bản thân mình thất vọng không.
Bởi tai tiếng sao chép trong ngành sơn dầu này là cực kỳ xấu.

Họ là những họa sĩ sơn dầu nghệ thuật thuần túy, không có gì quan trọng hơn tác phẩm và danh tiếng, hy vọng vẽ nên những tác phẩm tốt hơn, hy vọng trở thành họa sĩ sơn dầu chuyên nghiệp.
Vì vậy, nếu trên lưng Miêu Tố Quân bị gắn mác sao chép thì danh tiếng của cô ta sẽ đi tong.
Sẽ không ai muốn mua tranh của cô ta nữa.
Nghe điện thoại, Tỉnh Ngộ hơi nhíu mày nhưng anh lập tức nói: "Chờ anh một chút, anh lập tức tới ngay."
Bức tranh con báo do Lâm Lạc vẽ lần trước đã được Tỉnh Ngộ đóng khung và treo trong phòng làm việc.
Bức tranh đó chỉ vẽ trong vài giờ, tuy không quá trau chuốt nhưng nó vẫn rất đẹp, và hơn cả, đó là vẽ chính bản thân Tỉnh Ngộ.
Tất nhiên anh rất trân trọng nó.
Lâm Lạc ngồi xổm trước cửa khoa sơn dầu.
Hai ngày nay trời không đổ tuyết, tuyết trên mặt đất hầu như không còn nữa, chỉ còn lại một ít tuyết bẩn bên đường khiến người đi đường phải tránh để không giẫm lên.
Cây phong đã rụng lá từ lâu, thân cây trơ trọi rung rinh trước gió.
Từ khi Lâm Lạc vào Học viên, về cơ bản cậu chỉ gặp được những người hiền lành và tốt bụng, hiếm khi gặp ác ý.
Điều này đã khiến cậu ảo tưởng, có vẻ như những người ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia đều rất tốt.
Bây giờ có vẻ như……suy nghĩ của cậu đã quá lạc quan rồi.
Cậu cho rằng mình và Miêu Tố Quân chỉ có thể coi là tình địch, thậm chí nếu họ đối đầu nhau thì cũng sẽ không tới mức độ này.
Vậy mà cô ta dám sao chép ý tưởng của cậu, thậm chí đổ lỗi ngược lại cho cậu sao chép mình.
Nếu không có Tỉnh Ngộ, lần này cậu thật sự chỉ có thể nuốt chuyện này xuống mà thừa nhận lời vu khống, cho dù có giải thích cũng không ai tin.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một kẻ thế đơn lực bạc, là một sinh viên nghèo.
Không hề ở cùng một thế giới với một đại tiểu thư như Miêu Tố Quân.
Lâm Lạc không biết mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh, nhưng cũng không thể theo kịp tài sản của nhà họ Miêu được.
Lâm Lạc chỉ ngồi xổm một lúc, cũng cố gắng không suy nghĩ miên man quá lâu, sau đó cậu gọi cho Cảnh Vân, nhờ ông làm chứng thay cho mình.
Phong cách vẽ tranh của cậu từ lâu đã khác xưa rồi, không còn là Lâm Lạc 2.0 nữa.
Cảnh Vân đã xem những tác phẩm mới của cậu.
Cảnh Vân lập tức vỗ ngực nói học trò của mình bị vu oan ác ý như vậy, ông sẽ tới ngay lập tức, nói xong liền bỏ luôn bức họa trong tay, tức giận chạy tới trường học.
Ông vẫn luôn mà một họa sĩ chân chính, dù trong hoàn cảnh nào cũng không bao giờ làm chuyện trái với lương tâm.
Sau đó, Lâm Lạc lại gửi một tin nhắn khác cho đám Mao Tuấn nhờ họ tự mình làm chứng, thời gian sớm nhất và quá trình vẽ bức tranh.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Lâm Lạc cầm điện thoại, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười.
Cậu nghĩ, có nhiều nhân chứng như vậy, để xem Miêu Tố Quân có thể nói gì.
Hừ.
Cậu không dễ bắt nạt như vậy.
Tiếp theo là đến gặp lãnh đạo Học viện.
Lâm Lạc đứng dậy và đi lên lầu đến phòng làm việc của trưởng khoa.
"Cốc cốc cốc." Lâm Lạc gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói của trưởng khoa.
Trưởng khoa là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, nhìn hơi phúc hậu, nước da trắng trẻo, tóc thưa, chỉ có vài sợi lông mày.
Lâm Lạc mở cửa rồi cúi chào: "Xin chào trưởng khoa."
“Lâm Nặc?” Trưởng khoa mỉm cười, “Em tới đây tìm thầy có chuyện gì sao? Ngồi đi.”
“Em quả thực có chuyện ạ.” Lâm Lạc đi tới sofa ngồi xuống.
Trưởng khoa từ sau bàn làm việc đi tới, ngồi ở trước mặt Lâm Lạc, cười nói: "Có chuyện gì? Nói thầy nghe xem."
Lâm Lạc nói ngắn gọn với trưởng khoa về nghi án sao chép ý tưởng của mình.
Trưởng khoa lắng nghe, trên mặt cũng nở nụ cười, ân cần nói: "Vấn đề này….cũng dễ nói thôi, nếu em có thể chứng minh được mình không sao chép, rồi bảo thầy Nhậm sửa lại điểm là được."
Lâm Lạc hơi nhíu mày: "Đương nhiên em có thể chứng minh."

"Nhưng đây không đơn giản chỉ là vấn đề về điểm số."
"Nếu em có thể chứng minh rằng em không sao chép, vậy điều đó có nghĩa là cô ta đã sao chép tác phẩm của em."
“Vậy sao, vậy thì cô ấy sẽ bị 0 điểm.”
"Hơn nữa, thầy Nhậm một mực cho rằng em đã ăn cắp ý tưởng, đây chẳng phải là một hành động vi phạm đạo đức sao?"
"Nói vậy cũng không sai," trưởng khoa nói, "nhưng chúng ta đang ở cùng một chiến tuyến nên đừng dồn ép ai vào đường cùng. Mọi người đều là bạn học cùng một trường đại học, nếu đuổi tận giết tuyệt thì rất không phù hợp."
"Hơn nữa, giáo viên cho rằng em sao chép, nhưng cũng chỉ cho em 0 điểm, đâu có áp dụng hình phạt nào khác?"
“Vậy em còn phải cảm tạ ông ta đã nương tay sao?” Lâm Lạc không thể tin hỏi lại, cậu cảm thấy chuyện này thật sự rất đáng cười.
Trong sự cân nhắc của riêng mình, trưởng khoa đương nhiên hy vọng vấn đề này sẽ trở thành một vấn đề mang tính nhầm lẫn đơn giản, ông không muốn đắc tội Miêu Tố Quân.
“Cái này tất nhiên chưa đủ.” Trưởng khoa xoa xoa ngón tay, “Tôi không phải người không phân biệt phải trái, thầy ấy mắc lỗi trong công việc, tôi sẽ gọi thầy ấy lên phê bình”.
“Vậy còn Miêu Tố Quân?” Lâm Lạc lạnh lùng hỏi.
Nếu thầy giáo Nhậm kia là đồng phạm, vậy Miêu Tố Quân chính là thủ phạm rồi.
Trưởng khoa suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Lâm Nặc, thầy nhớ là hoàn cảnh gia đình em có vẻ không được tốt lắm phải không? Mẹ em dựng quầy hàng trước cổng trường để bán bánh kếp trái cây?"
“Thầy muốn uy hiếp tôi sao?”
Trưởng khoa cười đáp: “Em nghĩ mình đang đóng phim truyền hình hay sao, lại còn uy hiếp. Tôi chỉ muốn nói nếu em chịu thiệt vì chuyện này, học viện sẽ sẵn sàng đền bù cho em, chẳng hạn như giảm học phí, em nói xem, chỉ cần em cho qua chuyện này là được. Thế nào?”
Muốn dùng tiền dụ dỗ cậu sao? Lâm Lạc coi thường.
Giờ cậu có phải người thiếu tiền đâu chứ.
“Không thế nào cả.” Lâm Lạc cố chấp nói.
"Vì thầy cũng đang bảo vệ cô ấy, nên thầy cứ đợi đi, sẽ có người làm chứng cho tôi."
Lâm Lạc nói xong liền thôi, chỉ ngồi trong văn phòng trưởng khoa chờ đợi, nhân tiện, gửi tin nhắn trên nhóm rồi tag Miêu Tố Quân.
“Đã dám sao chép tranh của tôi, vậy có dám đối chất với tôi không?”
"Giờ tôi đang ở văn phòng trưởng khoa, qua đây chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Miêu Tố Quân mặc kệ: "Ai rảnh đối chất với cậu, tôi còn đang bận ôn bài, không có thời gian."
"Cũng được," Lâm Lạc nói, "Dù sao cô có tới hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả."
Sau khi nói xong, Lâm Lạc chặn luôn tin nhắn của cô ta.
Một lúc sau, Cảnh Vân, Mao Tuấn và những người khác lần lượt đến.
Vừa thấy Lâm Lạc, Mao Tuấn đã hét lên, thực sự cảm thấy giận đến bay màu: “Cái người phụ nữ kia sao có thể như vậy chứ, lại còn dám sao chép ý tưởng của người khác, không thể tự mình vẽ sao?”
"Tranh của Nặc Nặc là do chúng tôi chứng kiến cậu ấy vẽ từng chút một. Sao có thể sao chép của cô ta chứ?"
Kết quả là ngay khi bước vào cửa phòng làm việc của trưởng khoa, nhìn thấy trưởng khoa và Cảnh Vân bên trong, cậu ta lập tức trật tự.
Trưởng khoa thấy chỉ có những người này, trong lòng bình tĩnh hơn chút.
May mà chỉ có những người này thôi.
Không ngờ, Lâm Lạc lại nhận điện thoại:
"Alo? Tỉnh Ngộ, anh đến rồi à?"
"Ừm, giờ em đang ở phòng làm việc của trưởng khoa, anh cứ trực tiếp đến đi."
……Tỉnh, Tỉnh Ngộ? Trưởng khoa choáng váng.
Từ lâu ông ta đã nghe nói Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ có quan hệ, nhưng Tỉnh Ngộ và Miêu Tố Quân là bạn từ khi còn nhỏ, nên ông ta cũng không biết họ thân đến mức nào.
Làm sao Tỉnh Ngộ có thể đứng về phía Lâm Lạc và làm chứng cho cậu ta chứ?
Nếu Tỉnh Ngộ đúng về phía Lâm Lạc, vậy chuyện này sẽ khó xử lý.
Không…..không thể nào, một mặt là Miêu Tố Quân lớn lên cùng nhau, mặt khác chỉ là một sinh viên vô danh, Tỉnh Ngộ sẽ không làm điều gì bất lợi cho Miêu Tố Quân.
Nghĩ đến đây trưởng khoa bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Tỉnh Ngộ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.