Phòng tranh một mảnh im lặng.
Đồ ăn Tiêu Na gọi đến cũng nguội lạnh cả rồi, nhưng chẳng có ai ăn.
Lâm Lạc đơn giản là quên mọi thứ xung quanh mình, không nghĩ đến việc ăn cũng không thấy đói.
Tiêu Na thì có cảm thấy đói, nhưng vào lúc này, không có gì quan trọng hơn là xem tranh của Lâm Lạc.
Có phải lúc nào cô cũng có cơ hội xem đâu!
Mỗi nét vẽ của Lâm Lạc đều khiến Tiêu Na kinh ngạc, khả năng nhận biết và nắm bắt màu sắc của Lâm Lạc thật tài tình.
Đã rất muộn, phòng tranh cũng chuẩn bị đóng cửa.
Người đàn ông đeo kính lần trước tới bảo họ ra về, anh ta bước tới cửa vừa định gọi, Tiêu Na đã vội vàng chạy tới ngăn cản anh ta.
“Suỵt.”
Cô đặt ngón trỏ lên môi, chỉ vào Lâm Lạc, và nói:
“Cậu ấy đang tập trung vẽ, thầy đừng quấy rầy.”
Người đàn ông đeo kính nhìn về phía Lâm Lạc, có phần ngạc nhiên:
“Cậu ấy đang vẽ sao?”
Tiêu Na gật đầu, thì thào nói: "Vẫn luôn vẽ không ngừng."
Người đàn ông đeo kính không nói nên lời, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Lâm Lạc, liếc nhìn bức tranh của cậu.
Nhìn thoáng qua, người đàn ông đeo kính khẽ kinh hô, lại vội vàng che miệng, quay đầu nhìn Tiêu Na.
Tiêu Na cười với người đàn ông đeo kính, kéo anh ta ra khỏi phòng rồi nói, "Nam thần của em rất lợi hại, đúng không?"
“Cậu ấy thành nam thần của em khi nào vậy?” Người đàn ông đeo kính hỏi.
“Từ lần cậu ấy đến đây diễn thuyết đó.” Tiêu Na đáp, “Mà chuyện này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099234/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.