Lâm Lạc bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi vừa tiện tay vẽ."
Thực sự chỉ là tiện tay thôi.
Tranh của Lâm Lạc hiếm khi có định hướng rõ ràng, nhìn chung là phụ thuộc vào tâm trạng và cảm xúc của cậu.
Không biết có phải vì cuộc nói chuyện với Tỉnh Ngộ ngày hôm qua không mà người đó vẫn luôn hiện hữu trong đầu cậu.
Vì vậy khi cậu vẽ, hình ảnh đó đã được tái hiện trên giấy.
"Cậu đang vẽ ở đâu? Tại sao lại có nhiều người như vậy?" Tiêu Na nhìn chằm chằm vào bức tranh, cẩn thận đánh giá, "và tại sao không khí nơi đó lại như này..."
“Tại sao Tỉnh tiên sinh lại tới một nơi như vậy?”
“Không đúng, tại sao cậu lại gặp Tỉnh tiên sinh ở một nơi như vậy?”
Lâm Lạc không muốn nói với Tiêu Na về những chuyện xấu trong nhà mình, cũng không muốn nói với người khác về chuyện với Tỉnh Ngộ, vì vậy cậu đành chém linh tinh:
“Vẽ bừa thôi, không phải là thật đâu.”
"Hả? Vẽ bừa sao?" Tiêu Na có chút kinh ngạc.
“Ừ.” Lâm Lạc hơi chột dạ nên đẩy Tiêu Na ra, đuổi cô chỗ khác.
“Cậu ra ngoài đi, đừng ở đây làm phiền tôi vẽ tranh nữa.”
"Vừa rồi tôi xem cũng có quấy rầy cậu đâu," Tiêu Na bất đắc dĩ, "Cho tôi xem một chút thôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu, được không?"
"Không được." Lâm Lạc liếc mắt liền thấy rất nhiều người đang nhìn về phía cửa phòng tranh, "Bây giờ tôi biết có người ở bên cạnh rồi, tôi sẽ phân tâm."
"Nặc Nặc..." Tiêu Na kéo ống tay áo Lâm Lạc, "Cho tôi xem một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099233/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.