Đối phương không hiểu ám chỉ của cậu.
Lâm Lạc chỉ có thể tự mình mở miệng, thuật lại câu chuyện hoàn toàn không rầm rầm rộ rộ cũng không hài hước thú vị một lần nữa.
Bởi vì hồi đầu là bịa ra, Lâm Lạc cũng không biết bản thân liệu có kể sai địa phương không.
Nhưng may thay câu chuyện này không có phức tạp, lại dựa vào kinh nghiệm thực tiễn của Lâm Lạc, dăm ba câu liền kể xong.
Sau khi kể xong, cậu mân mân đôi môi có chút khô, trộm nhìn Tinh Ngộ một cái, nhìn thấy biểu tình Tinh Ngộ bình thường, chỉ là một bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không nảy sinh nghi ngờ mới thở phào một hơi.
Sau đó Tinh Ngộ lại hiểu lầm ý của cậu.
"Khát rồi?" Tinh Ngộ bưng một cốc trà lên, đưa cho cậu.
Lâm Lạc ngượng ngùng mà không mất đi lễ phép cười một cái, nhận lấy cốc trà nói: "Cảm ơn."
Cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, mùi hương trà đậm đà, uống một ngụm đều là mùi vị tiền.
Lâm Lạc suy đoán, giá lá trà này khoảng chừng có bán cho cậu cũng mua không nổi.
Nghĩ tới bản thân nghèo túng tới một cái điện thoại cũng không có, mà hiện tại thì không có bốt điện thoại công cộng, muốn gọi điện cho Tinh Ngộ chỉ có thể mượn điện thoại mẹ, Lâm Lạc có chút chua xót.
Không chua xót, không chua xót, Lâm Lạc liếc nhìn bức tranh mới vẽ ra không lâu được đặt tên là "Biển", bức tranh này được bán ra, ít nhiều cũng phải bán được vài chục triệu đi?
Lúc đó không phải là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099218/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.