Cũng không biết như thế nào, Tinh Ngộ nói một chuỗi giới thiệu như thế, Lâm Lạc chỉ nghe được thấy 1 câu: "Thiên tài nhỏ của tôi."
Sau đó 5 chữ này cứ xoay tới xoay lui trong đầu cậu.
Nếu như không phải đang có người ngoài, Lâm Lạc hiện tại xác định muốn châm biếm lại, cái gì gọi là thiên tài nhỏ của anh?!
Thế nhưng trước những người xa lạ này, Lâm Lạc chỉ cảm thấy trên mặt lặng yên tăng thêm mấy phần nhiệt độ.
Làm sao mà...của anh rồi?
Cho nên đối với phản ứng tiếp sau của mấy người này liền không quá chú ý tới.
Trên thực tế, hạng nhất thi tuyển sinh mỹ thuật đối với những người học mỹ thuật mà nói, có lẽ rất lợi hại, nhưng đối với tầng lớp như bọn họ mà nói, chả có ý nghĩa gì cả.
Cái bọn họ càng chú ý tới là, đứa trẻ này cự nhiên quen biết với Lâm Lạc?
Không phải chứ, Lâm Lạc đã mất mười năm trước rồi, đứa trẻ này thành niên chưa?
Cậu trông bộ dạng mới mười mấy tuổi, mười năm trước mới mấy tuổi, làm sao có khả năng quen biết Lâm Lạc?
Bọn họ không phản bác lại mặt mũi Tinh Ngộ, thế nhưng nghe những lời này, trong lòng càng không thêm để ý tới Lâm Lạc.
Nhất định là lừa người – Cả 3 cùng nghĩ.
Kết thúc hàn huyên, Tinh Ngộ chủ động nói tới vấn đề chính, xoa bóp vai Lâm Lạc, nhắc nhở cậu:
"Nặc Nặc, lấy bức tranh đó ra đi, cho bọn họ xem."
"Ừm." Nhiệt độ trên mặt Lâm Lạc vẫn chưa tiêu tán, đáp ứng một tiếng, lấy bức tranh từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099217/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.