Từ lúc nhóm Thời Hàn vào ngục giam Sông Ngầm, mọi thứ dường như đều diễn ra rất tốt đẹp. Bọn họ không gặp phải đội giám ngục nào, thỉnh thoảng có thấy vài người, nhưng bọn họ cũng tránh được tất.
Bọn họ đánh ngất ba người, lột bỏ đồng phục họ, thêm lớp ngụy trang cho mình.
Đương nhiên Thời Hàn sẽ không mắc phải sai lầm ngu xuẩn "kẻ thù bị đánh ngất tỉnh lại cầu cứu đồng đội". Khi đã xác nhận hôn mê, bọn họ còn tiêm thêm một mũi thuốc nữa có thể làm người bình thường ngủ trong vòng một tuần.
"Thực tình cháu không tin nổi bà là Lâm Tiệp Lạp đấy." Thời Hàn nhìn thể xác máy móc đang xem hình chiếu bản đồ.
"Hô? Nhóc xem thường ai vậy?" Cơ thể máy móc được Lâm Tiệp Lạp điều khiển nâng tay lên, túm mái tóc đen như lông quạ của mình, khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ bất mãn: "Hình được tạo đây là khi ta ba mươi tuổi, ai mà chẳng từng có tuổi trẻ nhờ?"
Owen đã hoàn thành việc dò xét phía trước, gật đầu với bọn họ. "An toàn."
"Họ đúng là đồ lười." Thời Hàn lắc đầu.
Ba người bọn họ lại đi theo hướng Lâm Tiệp Lạp chỉ thị. Yên lặng đi được nửa đường, đột nhiên Lâm Tiệp Lạp mở miệng hỏi: "Thời Hàn, bản thể của nhóc ở đâu thế?"
Vẻ mặt Thời Hàn vẫn bình tĩnh. "Không phải đã đồng ý không truy hỏi rồi sao?"
"Nhưng ta tò mò lắm." Lâm Tiệp Lạp mỉm cười, lời nói ra lại chỉ thẳng vào nghi vấn chính. "Hầu hết người nhìn thấy nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-toi-tro-thanh-ai-cua-chien-than/2431777/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.