Chương trước
Chương sau
Đây không phải lúc lãng phí thời gian nên Thời Hàn trả lời ngắn gọn:

"Thời Hàn và Kiệt Lạp được tổ chức phái tới chấp hành nhiệm vụ đưa ông ra ngoài, đi cùng..."

"Ha ha ha!" Lẫm Ca bật cười ha hả, cắt ngang lời Thời Hàn. Cười đã đời rồi, ông ta quệt nước mắt giả tạo, nói: "Không nói tao cũng biết, là muốn lợi dụng kiến ​​thức của tao ấy nhỉ? Thì ra vẫn còn có người nhớ tới tao là nhà khoa học sao? Tao nói cho mày biết, dù mày muốn tao làm, tao cũng đếch đồng ý. Cứu tao ra ngoài hả? Chó má!"

"Nghiên cứu ư?" Hắn chỉ vào Thời Hàn, nhếch môi. "Ông đây cóc làm! Ha ha ha!"

Giọng Thời Hàn vẫn bình thản như trước, dường như anh không hề nghe thấy lời châm biếm của Lẫm Ca, chỉ lo việc của mình, tiếp tục giới thiệu người cuối cùng: "Đi cùng Owen, con trai của Lillian."

"Tao không..." Lẫm Ca toan khước từ tiếp, nhưng khi vừa nghe thấy cái tên ấy, lời sắp thốt ra lại kẹt cứng trong cổ họng.

"Mày nói... con của ai cơ?" Hắn run rẩy hỏi.

"Lillian." Giọng điệu Thời Hàn vẫn bình thản. "Lillian Hall."

Khoảnh khắc cái tên này được xác nhận một lần nữa, người đàn ông sa sút tinh thần ấy như bị vật nặng đập vào mình, tức thì lưng của ông ta thẳng tắp, đầu ngẩng lên, dùng tay vò vò mái tóc rối bù, rồi quan sát Owen. Chỉ trong chốc lát, như ánh mắt Lý Chân Hi trước kia vậy, ban đầu là ngạc nhiên, rồi khi đã xác nhận xong thì vui mừng khôn xiết.

Ông ta như một đám mây bụi bị lời nói như sóng xung kích của Thời Hàn phá vỡ. Kế đó, trong hư không vô tận, đám mây bụi đột nhiên sụp đổ, run rẩy ép vào nhau, đáy lòng càng lúc càng nóng, cho đến khi có một tia sáng xuyên thủng bóng tối, lò luyện vì sao được thắp sáng.

Dù đến chết vĩnh viễn không tắt.

"Thế ông có đi hay không?" Thời Hàn không cho ông ta quá nhiều thời gian để hồi tưởng quá khứ, lạnh nhạt nhắc nhở: "Ông cứ trì hoãn một giây, khả năng chúng ta chết ở đây sẽ tăng thêm 0,08% đấy."

"Làm sao cậu tính ra cái này thế?" Nhân viên nghiên cứu khoa học Lẫm Ca rõ ràng không phục cái điệu bộ này tẹo nào. Tuy rằng ngoài miệng bác lại, nhưng động tác cũng không chậm chút nào, theo bọn Thời Hàn đi về phía cửa ra.

Thời Hàn kéo ra một nụ cười cứng ngắc: "Tôi nói linh tinh ấy mà."

Lẫm Ca: "..." Quả nhiên.

Bọn họ vừa đi được phân nửa hành lang thì có vầng sáng vụt qua Thời Hàn, nghi ngờ luôn lởn vởn trong đầu anh từ lúc vào ngục giam Sông Ngầm đến giờ cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Nhưng lời giải đáp này khiến trái tim anh như chìm xuống tận đáy.

Cùng lúc đó, loáng cái Owen đã chuẩn bị cho việc chiến đấu, hét lớn, "Nguy hiểm!"

Lâm Tiệp Lạp phản ứng nhanh nhất, dứt khoát ném chiếc khiên dùng một lần ra khỏi ngực bà, giây tiếp theo, chùm tia laser đỏ chót và hồ quang màu trắng xanh lần lượt quét qua, chiếc khiên cấp cao của Lâm Tiệp Lạp chưa tới năm giây đã hết sạch năng lượng.

May mắn thay, trước đó Lâm Tiệp Lạp và Thời Hàn đã đỡ hai lớp khác, bằng không thì hẳn bọn họ đã thành linh kiện rơi vãi trên đất, còn Owen và Lẫm Ca sẽ biến thành món thịt băm mất rồi.

Owen điều khiển lực tinh thần của mình dàn ra bên ngoài. Lực tinh thần của hắn có tính chất từ trường đặc biệt, phạm vi khai triển rộng hơn người cùng cấp, có thể tiêu diệt kẻ địch tiến vào trong vùng phạm vi, hắn cũng đang đánh với chủ định thế này. Nhưng sau khi tìm kiếm một hồi, hàng lông mày hắn lại nhíu chặt, giọng hắn lạnh đến mức sắp đóng băng.

"Đây là mai phục. Lúc chúng ta vào đây, chúng ta đã chặn mọi cảm nhận của hệ thống, theo lẽ thường sẽ không có cuộc công kích nào nhằm vào chúng ta, trừ khi có người cố tình khởi động nó. Không có người sống ở đây, nghĩa là có người đã nắm hết tuyến đường của chúng ta, rồi tiến hành phục kích, nhóm giám ngục ở ngục giam chắc đang đợi chúng ta ở lối ra đó."

Owen nói không sai. Anh đã nhận ra những chỗ bất thường này ngay từ đầu, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ, nhưng vẫn chưa thể hình thành suy luận hoàn chỉnh. Bởi thế khi anh nghe xong lời giải thích của Lâm Tiệp Lạp, lại thêm sự khăng khăng của Owen, cả đoàn đã sa vào bẫy.

Hiện tại hối hận cũng vô dụng, trọng điểm là làm sao để chạy trốn? Ít nhất cũng để cho Owen trốn thoát một mình. Thời Hàn nhanh chóng tính toán, nhưng lại không ra kết quả, chỉ có thể đặt hi vọng vào Owen trong thời khắc sinh tử sẽ bùng to một lần nữa.

Nhưng hiện thực nào phải sảng văn được viết ra đâu. Lực tinh thần tăng đột ngột là có giới hạn, kiếp trước Owen đã trải qua không biết bao nhiêu lần rơi vào cảnh cùng đường, nếu bộc phát một lần, chắc cũng sớm tiến hóa N tầng phạm vi khác rồi. Trên thực tế, Owen ở kiếp trước cũng đã từng nếm mùi thất bại, lần mang hậu quả nghiêm trọng nhất là thành công thoát khỏi vòng vây với cái giá phải trả là 8162 sinh mạng tinh anh.

Owen sẽ chết ở chỗ này thật sao?

Thời Hàn cảm thấy hoang đường làm sao. Mấy năm vừa qua, hình bóng bất khả chiến bại của chiến thần Ngân Hà ở kiếp trước đã mờ dần trong trí nhớ của anh. Vị đế vương vô tình ấy dường như đã bị dập sương lạnh, bị anh chôn sâu trong cơ sở dữ liệu của mình, thay thế bằng vẻ ngoài thiếu niên lãnh đạm, nội tâm vừa mỏng manh lại cứng cỏi khó mà ngờ, giữa đôi lông mày đã có bóng dáng vị đế vương ngoan cường, có điều nay đã khác lúc trước.

Thời Hàn không thể nói được chỗ nào đã khác đi, nhưng chắc chắn đã không giống trước nữa.

Anh từng cho rằng Owen chỉ là một quân cờ dễ dùng, và càng ngày càng hữu ích, hắn chết thật đáng tiếc. Song, đây chẳng phải vấn đề lớn lắm, dẫu sao anh vẫn có thì giờ để tìm người mới.

Anh là AI, anh có tuổi thọ vô hạn. Anh còn là "nhà tiên tri", mắt anh có thể nhìn thấu tương lai Ngân Hà. Anh không cần phải chịu trách nhiệm về cái chết của một quân cờ, cũng không phải chỉ bởi một người chết đi mà thương tâm.

Nhưng...

Vì sao anh vẫn cứ tìm sơ hở để có thể thoát khỏi đây?

Vì sao anh lại mong Owen có thể sống sót cơ chứ?

Lẽ nào Owen quan trọng với kế hoạch của anh đến thế ư? Là siêu hệ thống ở kiếp trước đã tính toán ra vậy sao? Hay tiềm thức tính toán của anh đang nhắc nhở anh rằng để đạt được mục tiêu của mình, Owen nhất định không được chết?

Thời Hàn thấy CPU của mình cần được ép xung.

Lúc này, Lẫm Ca ở kế bên mặt mày đang xanh mét đột nhiên la lên đã cứu CPU của Thời Hàn một phen. Thốt được nửa câu, Lẫm Ca lại hạ giọng bảo: "Tôi biết sao để ra ngoài rồi! Có một lối đi bí mật ở đây đó."

Lâm Tiệp Lạp nóng nảy: "Còn có lối đi bí mật, con mẹ cậu đang đóng phim đấy hả?"

"Thật mà, trước đây tôi có quen biết người thiết kế nơi này, Chiyo Yagami. Ở đây có một lối ra chưa được ghi vào hệ thống thông minh. Nó ở góc phải cuối hành lang, tôi cần khoảng ba mươi giây để khởi động nó thôi."

Lâm Tiệp Lạp lập tức gọi mọi người: "Mau đi nào!"

Bọn họ chạy về phía cuối hành lang với một lớp lá chắn từ trường, một lớp lá chắn lập trường, còn có lá chắn lực tinh thần của Owen. Khi tới những bước cuối cùng, Lẫm Ca suýt nữa đã bứt khỏi lớp bảo hộ do lao quá nhanh. Ông ta vỗ mạnh góc tường trông có vẻ trống không, lòng bàn tay ở deximet vuông đầu tiên ấn ra những vần điệu, Thời Hàn nhận ra ngay đó là mã Morse cực kỳ cổ.

Viên gạch chìm xuống, một bảng điều khiển được hiện ra, Lẫm Ca tranh thủ từng phút từng giây để giải mã. Hệ thống an ninh của hành lang thổi lửa, từ xa lại phát ra chấn động, tạo bởi là đám người máy đi tuần. Kế đó là lễ rửa tội bằng một loạt đạn điện từ và vũ khí laser, đôi khi chen vào mấy đợt sóng hạ âm, nếu không chặn kịp lúc, mọi thể sống ở nơi đây hẳn đã quỳ rạp xuống cả rồi.

Khi ba người còn lại sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng bảng điều khiển cũng phát ra âm thanh "Ting" vui tai, như nhạc thần tiên truyền vào tai, đèn huỳnh quang màu xanh biếc trông cũng đặc biệt đáng yêu, trước mặt bọn họ hiện ra một con đường.

Lẫm Ca nói tiếp: "Để đóng nó lại phải mất nhiều thời gian, cho nên chúng ta không thể vừa đóng con đường, vừa ngăn cản đám người máy đằng sau, phải có người chặn hậu mới được."

Lâm Tiệp Lạp xách cậu vào con đường: "Đừng lắm lời, chạy đi, việc chặn hậu để tôi."

Bà quay lưng lại với cộng sự, nghênh đón người máy như làn sóng đang ùa tới.

Có phản bội! Kẻ phản bội chắc chắn lẩn trong Đảng cải cách, tiết lộ toàn bộ kế hoạch hành động cho ngục giam Sông Ngầm, nếu không thì không có cách nào giải thích cuộc phục kích này có thể liền mạch như vậy. Bà nghiến răng nghiến lợi, khi về tàu chính lấy lại lực tinh thần, nhất định phải tìm ra kẻ phản bội này là ai.

Đời này có hai điều bà ghét nhất, chết và phản bội.

Suy xét tới khả năng tồn tại nguy hiểm ở lối ra, Thời Hàn bèn dẫn đầu.

Trong con đường ngầm đèn rọi nhập nhèm, trên đỉnh chỉ có mỗi dải đèn huỳnh quang dẫn đường người ta bước về trước. Ngục giam Sông Ngầm có dạng như một vành đai hành tinh, dùng trục quay ngược chiều kim đồng hồ và trục hành tinh làm chuẩn, vị trí gốc của bọn họ là mặt trên của ngục giam, đi trong này khoảng chừng một tiếng là đến mặt dưới lối ra ngục giam.

Trước tiên Owen sử dụng lực tinh thần thăm dò bên ngoài, phát hiện có hai thể sống gần đây.

Thời Hàn tiến hành quét hình ảnh nhiệt, hiển thị hai con tàu đang lơ lửng ngoài kia, loại dáng thuôn mà giám ngục hay dùng, trông như hai giọt nước sáng trong giữa không gian sâu thẳm.

"Tàu chúng ta đang đỗ ở mặt trên, giờ không thể qua đó được. Cách cũ, nhé?" Thời Hàn nói với Owen.

Owen gật đầu, tức khắc ngầm hiểu cách cũ ám chỉ cái gì. Hệt như khi hai người họ lao vào cứu Aisa, trước tiên hắn sẽ giết người lái tiến vào trong phạm vi lực tinh thần, kế đó là Thời Hàn đoạt quyền kiểm soát con tàu.

Hệ thống tàu tuần tra của ngục giam đế quốc nghiêm ngặt hơn quân đầu đảng một chút, nhưng quân địch quanh bọn họ không nhiều lắm, chỉ cần đủ cẩn thận là có thể cướp lấy con tàu mà không thần không biết quỷ không hay, trốn thoát trước khi mọi người kịp phản ứng.

Owen vừa nghĩ tới điều này, Lẫm Ca đã khẽ thốt lên: "Chúng ta bị phát hiện rồi!"

"Sao vậy được?"

"Lực tinh thần của tôi kết nối với hệ thống thông minh của con đường này suốt mà, ban nãy nó đã bị hệ thống chủ phát hiện rồi. Tọa độ lối ra đã bị lộ."

"Đội tuần tra đang tập trung hết ở đây." Thời Hàn cau mày: "Không còn thời gian lén lút nữa đâu, bắt đầu đột phá thật mạnh đi. Owen và Lẫm Ca, hai người cứ tập trung vào việc rút lui, tấn công và phòng thủ hãy để tôi, tôi đã định sẽ ở lại đây rồi."

Owen đáp: "Được thôi."

Lẫm Ca không hay biết sự thật, sửng sốt: "Hai cậu là kiểu tình đồng chí nhựa gì đây?"

Cho đến khi anh và Owen ấn cái nút màu lam nhạt trên vai, toàn thân anh được bao bọc trong một lớp màng trong suốt, đây là đồ vũ trụ di động thế hệ mới nhất. Ông ta nhìn Thời Hàn không những không có động tĩnh gì mà còn dỡ hết đồ trên vai xuống đưa cho Owen.

Lẫm Ca chớp chớp mắt, dường như cảm thấy mắt mình có vấn đề.

Thời Hàn tốt tính chỉ vào mình giải thích lại: "Đây là thân thể máy móc ấy mà, không chết được đâu, mỗi tội có hơi đắt một tẹo."

Lẫm Ca còn định nói gì đó, mà lúc này Owen đã canh đúng thời cơ, bắt đầu tấn công một cách hung hãn vào hai con tàu kia. Sóng xung kích tinh thần vô hình xuyên qua vùng não thuyền viên, theo sau là ánh sáng màu lam chuyển vòng trong đôi mắt Thời Hàn, dòng dữ liệu chảy như thác, vài giây sau, anh túm lấy Lẫm Ca: "Đi thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.