Trì Chính làm bộ lơ đãng đến gần Trương Sâm, mãi đến khi có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ của hắn, mới đứng lại.
"Anh nói rồi, thật sự không được." Trương Sâm khổ sở nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, huống chi lão gia lớn tuổi rồi, nhất định phải có người chăm sóc mà, có đúng không?" Giọng nói của cô gái trẻ có hơi lanh lảnh, chỉ là lời này lại tăng thêm cảnh giác cho Trì Chính.
Lão gia bên kia vẫn luôn có người chăm sóc, sao cô ta lại nhắc tới chuyện này?
Sắc mặt Trương Sâm như bị làm khó dễ, "Anh thật sự không có cách nhúng tay vào chuyện của ông."
"Thử đi anh, em chỉ muốn giúp một chút thôi mà." Cô gái nũng nịu nói.
Nửa ngày sau Trương Sâm cũng không lên tiếng.
Cô gái thấy hắn hơi dao động, chủ động nhào vào trong lồng ngực hắn, "A Sâm, ngay cả chút chuyện nhỏ thế này, mà anh cũng không giúp em sao?"
Trương Sâm thở dài, rốt cuộc cũng đồng ý: "Vậy em phải hứa với anh, không được nói lung tung trước mặt ông ngoại."
Cô gái cười gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Dạ."
Trì Chính cười lạnh một tiếng trong lòng, đây chính là đứa con được bà cô ba hoa chính chòe khen đến tận trời xanh, một chút đầu óc cũng chẳng có, chắc bị phụ nữ làm nũng là quên mất mình họ gì ngay.
Trương Sâm dẫn cô gái chạy đến ghế salon, vừa khéo đi qua bên người Trì Chính. Trì Chính lặng lẽ liếc mắt nhìn, cô gái kia lớn lên rất đẹp, chỉ là đôi mắt đó vừa nhìn là đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-toi-bi-dai-lao-hoc-ba-quan-lay/1248487/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.