Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, sau khi ngủ dậy, Triệu Lăng Ca ngồi xe ngựa đến quán trà đã hẹn trước với Trần Ninh.

Vân Phù thì ở nhà chờ Phương quản sự tới.

Phương quản sự này là họ hàng thuộc một nhánh nào đó bên nhà mẹ của Vạn di nương. Năm đó nghe nói Vạn di nương phát đạt, lão ta bèn dẫn cả nhà đến Triệu gia, bắt đầu từ chức quản sự nho nhỏ, từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành Tổng quản sự phòng bếp của Triệu gia như bây giờ.

Mười mấy năm qua không biết lão ta đã vơ vét được bao nhiêu chỗ tốt từ Triệu gia.

Phương quản sự không thích người khác chia bớt quyền lực với mình, lại thêm khoảng thời gian trước Triệu lão thái thái thu hồi lệnh bài quản gia của Vạn di nương. Điều này khiến lão tổn thất không ít, cũng vì vậy mà ghi hận trong lòng. Lão ta không biết tính tình của Vân Phù, còn muốn thay Vạn di nương dạy dỗ Vân Phù một trận.

Lần này lão cố ý đến trễ một canh giờ so với thời gian đã hẹn.

Triều Vân, Hành Vũ hết thúc lại giục, nhưng vẫn không thấy người đến.

Hai nàng không còn cách nào chỉ có thể nói việc này với Vân Phù, "Đại tiểu thư, làm sao bây giờ? Chúng nô tỳ không tìm thấy Phương quản sự, chúng ta lùi giờ hẹn hay sao ạ?"

"Không lùi, lão không đến thì trực tiếp gọi Phó quản sự đến đi." Vân Phù để quyển sách trong tay xuống, nói với hai người bọn họ.

Muốn uy hiếp nàng sao? Không sao cả, phòng bếp cũng không phải chỉ có một mình lão ta.

Không lâu sau, một nam nhân trung niên ốm yếu đi tới viện của Vân Phù, ngữ khí vô cùng khiêm tốn:

"Bái kiến Đại tiểu thư, ta là Lý Tài, phó quản sự của phòng bếp. Không biết Đại tiểu thư có gì phân phó?"

Vân Phù thấy người này ăn nói rõ ràng, đầu óc linh hoạt, quan trọng nhất chính là Triều Vân, Hành Vũ gọi một tiếng đã nhanh chóng đến đây. So với Phương quản sự muốn ra oai phủ đầu với nàng, thì vị này thuận mắt hơn nhiều.

"Lý quản sự, tổ mẫu bảo ta và quản sự phòng bếp cùng nhau phụ trách gia yến, nếu Phương quản sự đã không muốn, vậy từ hôm nay trở đi, ông chính là Tổng quản sự. Gia yến có nhiều chỗ còn cần ông đến hỗ trợ lắm đấy."

Lý quản sự nghe xong, nụ cười trên mặt không cách nào kiềm được. Ông ta cũng không phải loại không có đầu óc như Phương quản sự kia. Thời gian trước, chính vị Đại tiểu thư mới trở về này đã khiến lão phu nhân thu hồi quyền quản gia của Vạn di nương lại.

Phương quản sự này. . . Thế mà chẳng sáng suốt chút nào, bây giờ còn dám xụ mặt với Đại tiểu thư, đây không phải cho ông một cơ hội sao? Lý Tài vội vàng gật đầu, "Đa tạ Đại tiểu thư, lão nô nhất định sẽ mặc cho tiểu thư phân phó."

Vân Phù cũng cười, nàng vốn thích những người biết điều, "Đã vậy thì ta tin ta và Lý quản sự nhất định có thể làm tốt gia yến năm nay. Đây là những món ăn mà ta đã lên danh sách dựa theo gia yến những năm trước, quản sự nhìn xem có gì không ổn không?"

Mặc dù Lý quản sự khéo đưa đẩy nhưng năng lực làm việc vẫn có, chỉ là mấy năm nay vẫn luôn vì Vạn di nương mà bị Phương quản sự chèn ép gay gắt, vất vả lắm mới có cơ hội xoay người nên ông ta cực kỳ coi trọng gia yến lần này. Lý quản sự cẩn thận nhận tờ danh sách do Triều Vân đưa tới rồi xem kỹ.

Đúng là có mấy chỗ thiếu sót, ông ta bất giác có chút do dự. Vân Phù nhìn ra ý của ông ta, "Lý quản sự có lời cứ nói đừng ngại. Trước kia ta ở nông thôn, đối với mấy chuyện này không hiểu rõ, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường."

Lời này không khác gì liều thuốc an thần cho ông ta, Lý quản sự bắt đầu mở máy hát, nói một tràng dài.

Vân Phù nghe xong gật đầu, "Đã vậy thì mọi chuyện cứ làm theo lời Lý quản sự nói đi. Đúng rồi, mỗi năm phòng bếp cần chi bao nhiêu bạc? Ta đã từng ở nông thôn, vẫn luôn cảm thấy phòng bếp trong phủ chọn mua đồ có giá hơi cao. Giờ Lý quản sự đã là Tổng quản phòng bếp, vậy ông cứ kiểm tra hết lại một lần đi, chỗ nào giá cao thì chuyển sang nơi khác mua. Trở về ta sẽ cho người đưa lệnh bài cho ông. Hôm nay tới đây thôi, nếu có chuyện gì lại tới tìm ta."

Lý quản sự gật đầu. Vừa từ viện của Vân Phù đi ra, ông ta liền đụng phải Phương quản sự vác cái bụng béo phệ đi tới. Nhìn dáng vẻ phách lối của lão ta, ông đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

"Lão Lý đấy à. Sao ông lại ở chỗ này? Đây không phải nơi ông có thể tới đâu, nhanh về phòng bếp đi." Phương quản sự còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy người thì dừng lại châm chọc.

Lý quản sự nhìn bộ dạng của lão, cũng không muốn so đo với hạng người này, chỉ vỗ vai lão ta rồi theo bà tử trong viện đi ra ngoài.

Phương quản sự tỏ vẻ khinh thường, lúc muốn đi tiếp thì bị mấy bà tử cao lớn, vạm vỡ, chuyên làm việc vẩy nước quét nhà cản lại, "Đại tiểu thư đang mệt, hiện tại đã ngủ rồi. Tiểu thư nói Phương quản sự không cần tới nữa."

Phương quản sự đứng ngơ ra. Đây là… muốn ra oai cho hắn xem sao? Phương quản sự lập tức giở thói ngang ngược, cứ thế ngông nghênh đi.

Ở trong thư phòng, Vân Phù nghe Hành Vũ nói xong, khóe môi cong lên, "Cũng chẳng còn phách lối được bao nhiêu ngày nữa, cứ mặc lão đi. Bây giờ tổ mẫu đang ở đâu?"

Ở Viện của Triệu lão thái thái.

Vân Phù cởi áo lông chồn trên người ra, đi vào bên trong.

"Sao ngươi lại tới đây?" Triệu lão thái thái vừa mới tỉnh dậy đã thấy Vân Phù ngồi trên ghế đợi mình.

"Tổ mẫu, thực đơn gia yến con và Lý quản sự đã lên danh sách xong, giờ mang tới cho ngài nhìn xem có còn chỗ nào cần sửa nữa không ạ?"

"Lý quản sự? Phụ trách phòng bếp không phải là Phương quản sự sao?" Triệu lão thái thái nhận quyển sổ, nghĩ ngợi rồi hỏi ngược lại.

"Cháu phái người mời Phương quản sự, nhưng lão chậm chạp không đến, hẳn là có chuyện gì đó nên chậm trễ. Lại nghĩ hôm nay là thời hạn mà tổ mẫu đưa ra, cháu chỉ đành mời Lý quản sự của phòng bếp đến để cùng con lên danh sách món ăn." Vân Phù giải thích.

"Sao lại thế được?" Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù với ánh mắt nghi ngờ.

Dù sao đứa bé này lớn lên ở bên ngoài, không thân cận với bà ta. Hơn nữa từ khi nó trở về, rất nhiều biến cố đã xảy ra. Ngay cả một đứa nhỏ ngoan như Lăng Ca cũng bị nó dạy hư, dám đi quan phủ cáo trạng. Triệu lão thái thái giờ có chút bất mãn với Vân Phù.

"Nếu tổ mẫu không tin thì cũng có thể cho người mời Phương quản sự thêm lần nữa." Ngữ khí của Vân Phù vẫn bình thản, không có chút gợn sóng nào, điều này khiến Triệu lão thái thái càng thêm khó chịu. Bà ta bèn phân phó người bên cạnh:

"Người đâu, gọi Phương quản sự đến đây cho ta."

Một khắc đồng hồ sau, bà tử bên người Triệu lão thái thái quay lại.

"Người đâu?" Triệu lão thái thái hơi kinh ngạc.

"Phương quản sự nói, phòng bếp đang hầm tổ yến theo yêu cầu của Vạn di nương, phải chờ thêm chút nữa mới có thể tới." Bà tử kia cúi đầu, nhỏ giọng nói. Không ai thấy được trán bà ta đang đổ mồ hôi.

Đúng là có mời thật, nhưng người đi mời là người của Đại tiểu thư.

"Tổ mẫu ngài xem, chính là vậy đó. Chúng ta mời không nổi Phương quản sự đâu." Vân Phù vừa cười vừa nói với Triệu lão thái thái.

"Hắn phản rồi! Cái nhà này họ Triệu chứ không phải họ Vạn!" Triệu lão thái thái vô cùng tức giận, sắc mặt tái xanh, cái tách cũng bị bà ném ra ngoài bể nát.

Nước trà và những mảnh vỡ của tách sứ vương vãi khắp sàn.

Vân Phù cũng bị giật mình. Trông bộ dạng nổi giận đùng đùng của bà ta, nàng vờ khuyên bảo, "Tổ mẫu chớ vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận rồi tổn hại thân thể."

"Đến phòng bếp gọi Lý quản sự tới cho ta." Triệu lão thái thái lại nói với người xung quanh, "Đổi người khác đi gọi."

Chẳng bao lâu sau, Lý quản sự thở hổn hển chạy tới. Giữa mùa đông, thế mà trán ông ta đổ đầy mồ hôi:

"Lý Tài thỉnh an lão phu nhân."

Triệu lão thái thái thấy mặt ông ta toàn mồ hôi, lúc này tâm tình đang bất mãn mới dễ chịu hơn chút, "Ngươi có biết ta gọi ngươi tới vì chuyện gì không?"

Lý quản sự quỳ trên mặt đất, vội vàng lắc đầu, thử hỏi: "Có phải lão thái thái có gì không hài lòng với thức ăn gần đây không ạ?"

Triệu lão thái thái có chút hài lòng. Bà không nói gì thêm mà quay sang hỏi tới vấn đề khác, "Ngươi ở phòng bếp bao nhiêu năm rồi?"

"Bẩm lão thái thái, mười năm có hơn rồi ạ."

Triệu lão thái thái trầm tư một hồi, "Đã vậy thì từ nay trở đi, ngươi chính là Tổng quản sự của phòng bếp."

Lý quản sự như mở cờ trong bụng, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu với Triệu lão thái thái, "Đa tạ lão thái thái, đa tạ lão thái thái. . ."

Lý quản sự quay về phòng bếp cùng với người bên cạnh Triệu lão thái thái.

Còn Phương quản sự đang nằm trong phòng thì đột nhiên bị một đám người xông tới cướp lệnh bài, lão chỉ biết trơ mắt nhìn họ giao nó cho Lý quản sự, rồi ném toàn bộ đồ của lão ra ngoài.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Ta mới là Tổng quản sự của phòng bếp!"

Không ai để ý đến lão ta. Lúc này Phương quản sự mới hoảng hồn, lão muốn làm ầm lên với Lý quản sự, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người ta bịt miệng ném ra ngoài.

Lý quản sự cười toe toét, móc bạc ra tặng cho người trong viện của Triệu lão thái thái, sau đó mới trở lại phòng bếp, nói với mọi người:

"Ta nhận sự tán thưởng của lão thái thái nên được lên làm Tổng quản phòng bếp. Tối hôm nay mời mọi người tới nhà ta, chúng ta không say không về."

"Được."

"Lý tổng quản, đêm nay không say không về."

. . .

Phương quản sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đến cầu xin Vạn di nương. Vạn di nương nghe đây là sắp xếp của Triệu lão thái thái thì cũng không dám nhiều lời. Bà ta mới bị đoạt quyền quản gia, giờ tìm qua đó nữa chẳng khác nào tìm đường chết.

Cả nhà Phương quản sự bàn bạc đến nửa đêm, cuối cùng vẫn quyết định về nhà. Dù sao những năm nay làm ở phòng bếp, bọn họ cũng đã vớ được không ít đồ béo bở, số bạc này đủ cho cả nhà bọn họ không lo ăn uống nửa phần đời còn lại. Nhưng không ngờ rằng vừa định rời đi, cả đám đã bị người ta trói lại ném vào kho củi.

Chuyện này là Lý quản sự làm. Ông ta sợ một ngày nào đó họ Phương lại ngóc đầu dậy, thì tháng ngày an nhàn của ông ta sẽ kết thúc. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho trót, ông ta bắt tay với những người khác trong phòng bếp cùng nhau vạch trần chuyện trước đây Phương quản sự cắt xén nguyên liệu nấu ăn, tham ô tiền bạc trong phòng bếp.

Lúc đầu Triệu lão thái thái không thèm để ý, thẳng đến khi bà nghe thấy Phương quản sự bỏ túi riêng tận hai ngàn lượng bạc thì tức giận đến nỗi ném thêm mấy cái tách. Lần này ngay cả Vạn thị ra mặt cũng vô dụng, lão trực tiếp bị đưa đến quan phủ, xử lý theo luật.

Phương quản sự còn tưởng Vạn di nương sẽ đến giúp hắn nên không hoảng chút nào. Thật không nghĩ đến lão đã bị đưa đến quan phủ rồi mà Vạn thị chưa xuất hiện lần nào. Trong cơn tức giận, ngay trước mặt Huyện lệnh, lão khai luôn Vạn thị ra.

Sau khi Triệu lão thái thái biết chuyện, suýt chút nữa thì đi luôn.

Bà ta trực tiếp tịch thu quỹ riêng của Vạn thị. Không chỉ như vậy, ngay cả Triệu Định cũng bị liên lụy.

Lúc trước Triệu Lục có gây dựng một đội thuyền buôn, muốn đi ra ngoài nhập chút hàng ngoại về bán. Lúc đi thì tốt lắm, nhưng ai ngờ khi trở về lại gặp gió lớn khiến thuyền bị lật, tất cả đồ vật đều chìm xuống biển. Đám giúp việc đều sợ Triệu Lục truy cứu trách nhiệm nên mang theo những thứ còn lại chạy hết. Triệu Lục mất cả chì lẫn chài, ấy thế mà trong quỹ riêng của thiếp thất hắn lại có đến mấy vạn lượng bạc. Cảm giác chênh lệch trong lòng hắn ta không nghĩ cũng biết, nên làm ầm một trận với Vạn thị.

Vân Phù đang ở trong phòng kiểm tra sổ sách với Triệu Lăng Ca, nghe Triệu Lăng Ca nói về chuyện của Vạn thị:

"Tỷ tỷ, hiện tại Vạn thị đã bị tổ mẫu cấm túc, hơn nữa chỉ cần quản sự nào trong phủ có quan hệ thân thích với Vạn thị thì đều sẽ bị tổ mẫu đổi người khác hết. Ngay cả Đại bá cũng bởi vì chuyện này mà ầm ĩ với bà ta một trận. Đại bá mẫu còn nạp cho Đại bá thêm mấy nàng thiếp nữa đấy. Bây giờ Vạn thị dường như đã hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa rồi."

"Chuyện của người khác chúng ta ít can thiệp thôi. Đúng rồi, mấy ngày trước muội ra ngoài chơi thế nào?" Vân Phù đặt bút xuống, nhìn sang Triệu Lăng Ca.

". . . Cũng ổn lắm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.