"Tiện nhân, cút cho ta..." Vân lão thái thái trừng mắt nhìn Vân Phù chằm chằm, chỉ muốn lập tức lao vào xé xác nàng. Đáng tiếc là bà ta mới bị đánh, không có sức để xuống giường đánh nàng, chỉ có thể xổ ra những lời lẽ ác độc ác nhất mắng chửi Vân Phù.
Sắc mặt nương tử Vân gia cũng thay đổi, Vân Phù ngược lại cười càng vui vẻ hơn.
"Tổ mẫu, bà mắng ta thì phải nhỏ giọng một chút. Dù sao bà ngược đãi ta nhiều năm như vậy, toàn thôn đều biết chuyện này, mà bạc thân mẫu ta để lại đã bị chia hết, giờ nếu ta lại bị ức hiếp rồi lỡ miệng nói là thật ra thân mẫu ta còn để lại một trăm lượng bạc nữa. Bà nói xem, mấy vị thẩm thẩm, bá bá kia sẽ giúp bà hay là giúp ta đây?"
"Ngươi..."
Mắt thấy Vân lão thái thái còn muốn mắng tiếp, Vân Phù đưa tay chỉ một căn phòng khác, "Tổ mẫu, so với việc ở chỗ này mắng người, bà nên tiết kiệm một chút sức lực đến thăm nhi tử của bà thì hơn. Hình như ông ta đau tới nỗi ngất luôn rồi kìa."
Nói rồi nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, tự rót cho mình chén trà.
"Vân Phù, ngươi..."
Vân Phù đang rót nước uống thì nghe thấy nương tử Vân gia lên tiếng, nàng dừng động tác lại một chút, rồi buông chén trà xuống. Nàng quay đầu nhìn về phía Trần Hoa, cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng.
Ở chung với nàng ta nhiều năm như vậy, Vân Phù cảm thấy nữ nhân này vừa đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3585977/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.