Điều mà Cố Tuyết không ngờ nhất là khi Niên Bác Văn về văn phòng, hắn điềm nhiên thừa nhận đã đi ăn cùng Lâm Nhã Thi, và mang đồ thừa về cho cô. Chuyện này không chỉ khiến Lâm Nhã Thi có cơ hội chọc ngoáy Cố Tuyết, mà còn khiến cô không tin vào tai mình, giống như cô vừa nghe thấy ai đó bảo rằng “có heo nái đang leo cây”. 
“Bác Văn, anh có thể lặp lại lần nữa lời anh vừa nói không?” 
Cố Tuyết nghiêm giọng hỏi. 
“Tôi nói, tôi đã ăn trưa cùng Thi Thi, đồ ăn vừa bị em mang vứt là đồ thừa tôi mang về cho em ăn đỡ tiếc đó! Em không thấy vui à? Dù có đi ăn với người khác nhưng tôi vẫn nhớ đến em. Em có thấy tôi yêu em không, Cố Tuyết?” 
Niên Bác Văn thản nhiên lặp lại. 
Lời này lại khiến Cố Tuyết chau mày, cô quan sát kỹ người đang đứng trước mặt, đột nhiên, cảm giác xa lạ lại ập đến, cô nhìn hắn chằm chằm như thể đây là người nào đó chứ không phải chồng cô. 
“Thấy chưa Cố Tuyết, tôi đã nói mà cô không tin tôi. Đã vậy còn ném đồ ăn Bác Văn mang về cho cô nữa. Cô làm anh ấy đau lòng lắm đó biết không?” 
Lâm Nhã Thi cười cợt. 
Giọng điệu đắc ý của cô ta rất đáng ghét, Cố Tuyết rất muốn cho Lâm Nhã Thi một bạt tai, nhưng trước khi xác định mọi chuyện thực hư thế nào, cô tuyệt đối không thể đánh người bậy bạ. 
“Bác Văn, bình thường anh sẽ không cho em ăn đồ thừa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ngay-nao-cung-va-mat-tra-xanh-can-ba/3388119/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.