Thành phía Đông, biệt viện tinh xảo, bên trong phòng.
Một cô gái trẻ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, cầm khăn lụa lau nhạc cụ một cách tỉ mỉ và nghiêm túc, không hề dùng nhiều sức lực.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên, cô gái trẻ dừng lại một chút và nói: "Vào đi."
Nha hoàn mặc váy dài xanh đậm bước vào, định hành lễ nhưng cô gái đã giơ tay ngăn lại, "Nói thẳng đi, chuyện đã làm ra sao?"
Nha hoàn cung kính đáp: "Bẩm Quận chúa, mọi việc đã được giải quyết, nghe nói người nọ đã bị thương ở tay."
Quận chúa vẫn không nhìn lên, hỏi: "Mi đã tự mình đi xác minh chưa?"
Nha hoàn do dự một chút, "... Chưa ạ."
Lúc này Quận chúa mới ngẩng đầu lên, mắt cô ta chăm chú nhìn nha hoàn.
Nha hoàn dường như cảm nhận được điều đó, bỗng quỳ xuống đất, "Nô tỳ, nô tỳ... sẽ đi xác nhận ngay!"
"Vậy còn không đi?"
"Vâng ạ, nô tỳ đi ngay!"
Nha hoàn gần như bò lăn khỏi phòng.
*****
Phủ Thần Nam vương.
Mẹ Trương theo Khương Ấu An đi vào viện Tử Lâm.
Khương Ấu An đã lấy ra hai bộ quần áo mà cô đã chuẩn bị cách đây hai ngày, đưa cho mẹ Trương.
"Thế tử phi, lão nô có thể xem một chút không?"
Khương Ấu An gật đầu, "Bà cứ xem đi."
Mẹ Trương mở ra hai bộ quần áo, thấy chúng rất đẹp, đôi mắt bà sáng lên, "Không chỉ bề ngoài, mà kiểu dáng này chắc chắn Vương phi sẽ rất thích! Thế tử phi thật sự có tay nghề xuất sắc! Cái tay áo thêu hoa lan này, thật sự ngang tay với vị sư phụ Nguyệt Lan của Cẩm Tâm Lâu."
Ai cũng thích nghe những lời khen ngợi, Khương Ấu An không ngoại lệ, cô cười đến híp mắt lại, đang muốn nói thì mẹ Trương lại hỏi: "Lão nô nghe nói mẹ đẻ của Thế tử phi là người trong nghề cầm đồ trà phô, thế sao Thế tử phi có tay nghề thêu thùa tốt như vậy?"
"Từ khi tôi sinh ra đã được gửi về nhà Tam thúc nuôi nấng, mãi đến năm 8 tuổi mới quay trở về nhà, Tam thẩm nhà tôi có kỹ năng thêu thùa và dệt vải rất giỏi, từ nhỏ tôi cũng rất hứng thú với nó và để ý đến các kiểu quần áo thịnh hành ở kinh thành." Khương Ấu An cười mỉm một chút.
Mẹ Trương cũng đã nghe qua việc Thế tử phi và nhà mẹ đẻ có những mâu thuẫn, giờ đây nghĩ lại, nếu như có cha mẹ bên cạnh từ nhỏ thì sẽ tốt hơn nhiều.
Khi Thế tử phi mới về nhà chồng, mẹ Trương đã từng có chút khinh thường với thân phận con gái nhà buôn, nhưng sau khi tìm hiểu, bà nhận ra đối phương rất thông minh, điềm tĩnh và không hề thua kém các tiểu thư dòng chính của các gia tộc lớn.
"Thế tử phi, khi ngài đến tham dự tiệc của Trưởng công chúa, hãy cẩn thận bởi vì trong cung có nhiều quy tắc, đặc biệt không nên gây sự với Trưởng công chúa."
Khương Ấu An trước đây chưa bao giờ bước vào giới quý tộc, nhưng nghe nói Khương Diệu Diệu được mọi người trong giới đó rất yêu thích.
Là một nhân vật chính trong câu chuyện, tác giả miêu tả Khương Diệu Diệu là người được gia đình yêu thương, và người ngoài cũng dành cho nó sự quý mến. Bên cạnh đó, tác giả còn ghi chút rằng với thân phận con gái thương nhân, Khương Diệu Diệu không đủ điều kiện để gả vào phủ Nhị hoàng tử, nhưng lại được Trưởng công chúa cân nhắc nâng đỡ.
À đúng rồi!
Cô nhớ ra rằng Khương Diệu Diệu cũng sẽ tham dự tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa.
"Mẹ Trương, Trưởng cô chúa rất khó gần hay không?"
"Đúng vậy!"
Mẹ Trương hạ giọng, "Trưởng công chúa điện hạ không phải khó sống chung, nói như thế nào nhỉ, nếu Vương phi nhà ta tính tình thẳng thắn, có gì cũng nói ra, nhưng nếu Trưởng công chúa nổi giận thì Vương phi cũng dám chỉ trích!"
Nghe vậy, Khương Ấu An cảm thấy tình hình không ổn...
"Vì vậy, phải tránh đắc tội Trưởng công chúa, nếu điện hạ không có ấn tượng tốt về Thế tử phi thì tốt nhất ngài nên ít xuất hiện trước mặt bà ấy..."
Khương Ấu An bỗng cảm thấy có nguy cơ.
Bởi vì tác giả đã thiết lập cô là nhân vật phụ, không được lòng, là đá lót đường phục vụ cho hào quang nữ chính Khương Diệu Diệu.
Mẹ Trương tiếp tục: "Trưởng cô chúa có sự tín nhiệm lớn từ đương kim Thánh thượng, lúc trước Thánh thượng còn là Thái tử... tóm lại, Tiên đế không đánh giá cao về Thánh thượng khi ấy lắm, nên Trưởng công chúa đã giúp đỡ rất nhiều..."
Mẹ Trương dù sao cũng chỉ là phận nô tài, không dám nghị luận quá sâu sắc, đến đây là ngừng lại.
Khương Ấu An gật đầu, "Mẹ Trương, tôi nhớ rồi, tôi sẽ cẩn thận."
Thấy cô gái trẻ hiểu chuyện như vậy, mẹ Trương càng nói nhiều hơn, "Còn có vị Quận chúa Vân AN, Thế tử phi ngài cũng không nên chọc giận người này, mặc dù từ nhỏ Quận chúa được Trưởng công chúa nhận nuôi, nhưng cũng là người duy nhất mà điện hạ tin tưởng."
Khương Ấu An hơi ngạc nhiên.
Mẹ Trương thì thầm: "Vào 17 năm trước, Phò mã gia ra trận và đã hy sinh... ôi, lúc đó Trưởng công chúa và phò mã đúng là một cặp trời sinh, điện hạ cũng rất yêu Phò mã gia, tình cảm hai người họ rất sâu đậm, khiến mọi người đều ghen tị, thật đáng tiếc cho số mệnh của Phò mã gia lại ngắn ngủi như thế..."
Thấy mẹ Trương nói khô cả miệng, Khương Ấu An lập tức rót trà cho bà, mẹ Trương uống xong lại tiếp tục kể: "Sau khi nhận được tin dữ, Trưởng công chúa phát bệnh suốt nửa năm, Vương phi và lão nô đã từng đến thăm điện hạ, thấy ngài ấy gầy gò không còn hình dáng ban đầu, thật tội nghiệp, Thánh thượng thấy thương xót cho Hoàng tỷ của mình, vì vậy đã đưa con gái nhỏ mới sinh của em trai ruột Phò mã gia đến bên cạnh ngài ấy làm con nuôi để bà có điều an ủi, từ đó trở đi, Trưởng công chúa mới dần hồi phục..."
"Không chỉ Trưởng công chúa mà cả Thánh thượng cũng rất yêu thương vị Quận chúa Vân An này, vì vậy, ngài là Thế tử phi, khi đến phủ Trưởng công chúa, nhất định phải tránh đắc tội với hai mẹ con này. Đặc biệt là Quận chúa Vân An, đừng thấy cô ta ngoan ngoãn trước mặt Trưởng công chúa, quay mặt đi thì lộ tính tình khó chịu và bốc đồng, không thể chọc giận được."
Khương Ấu An tự hỏi bản thân về những thông tin đã tìm hiểu từ lâu. Tại sao người hầu của Trưởng công chúa lại đối xử với chị Tuyết Dao như vậy?
Không chỉ riêng chị Tuyết Dao, mà ngay cả cô cũng chưa có giao tiếp gì đáng kể với ai trong phủ Trưởng công chúa, nếu sự việc này xuất phát từ Khương Diệu Diệu, thì thời điểm này, Khương Diệu Diệu và nam chính Mặc Tử Hiên vừa mới quen nhau không lâu!
Khương Ấu An bối rối không thể tìm ra lý do.
Dù thế nào, vẫn phải đến gặp Trưởng công chúa tôn quý để nói chuyện.
"Lão nô sẽ không làm phiền Thế tử phi nữa, Vương phi nương nương chắc đang sốt ruột, lão nô phải nhanh chóng trở về, nếu không sẽ bị mắng." Mẹ Trương cầm theo quần áo chuẩn bị rời đi.
"Mẹ Trương, xin dừng bước."
Chưa kịp để bà ấy ra ngoài, Khương Ấu An đã đánh tiếng.
"Thế tử phi còn điều gì căn dặn lão nô?"
"Không phải, mẹ Trương chờ một lát."
Nói xong, Khương Ấu An bước đến bàn trang điểm, lục tìm một lúc, rồi nhanh chóng tiến về phía mẹ Trương, đưa cho bà hai bình ngọc nhỏ.
"Mẹ Trương, cảm ơn lòng tốt của bà."
Mẹ Trương thấy hai bình ngọc nhỏ liền nhận ra. Cùng lúc đó, bà nhớ rằng trước đó Thế tử phi đã nói muốn đưa mỹ phẩm.
"Thế tử phi, làm thế lão nô rất khó xử..."
"Bà hãy giữ lấy, sau này sẽ có dịp khác, tôi sẽ nhờ Xuân Đào mang thêm cho bà."
"Vậy... cảm ơn Thế tử phi ban thưởng!"
Mẹ Trương vui vẻ mang theo mỹ phẩm dưỡng nhan về, trước khi rời đi không quên nhấn mạnh: "Thế tử phi, lão nô thấy lọ dưỡng nhan này dùng rất tố, còn có nhiều người hỏi mua nhưng ở kinh thành lại không có bán... Nếu không thì những quý nhân kia chắc chắn sẽ tranh giành để mua."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]