🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xe ngựa đến cửa vương phủ, sắc trời đã tối.

Xe ngựa còn chưa dừng lại thì Khương Ấu An đã từ trong ra nhảy xuống, nắm lấy làn váy chạy vội vào nhà.

Từ lúc trên đường về nhà, cô đã tính toán sơ bộ, lượng đơn hàng hôm nay đặt có ít nhất 400 đến 500 đơn hàng. Cô muốn vội vã chia sẻ niềm vui này tới Mặc Phù Bạch.

Chạy về viện Tử Lâm, Cao thị vệ và Từ thị vệ đang canh gác ở bên ngoài phòng, hai người họ còn chưa nhìn rõ là ai thì chỉ thấy một bóng trắng vọt thẳng vào phòng.

"Hừ, càng ngày càng không có quy củ..." Cao thị vệ hừ nói.

"Bớt càm ràm đi, ông già mù dở à." Từ thị vệ cười mắng.

Cao thị vệ trợn trắng.

*****

"Điện hạ!"

Khương Ấu An liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nọ đang ngồi trên giường, Mặc Phù Bạch nhìn cô gái mặt mày vui sướng chạy đến, anh có chút nghi hoặc.

Khương Ấu An kéo ghế nhỏ ngồi trước mặt anh, xinh xắn đáng yêu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt hạnh trong suốt như nước, đáy mắt lấp lánh ánh sáng như sao trời, "Hôm nay có nhiều chuyện phát sinh, tóm lại buổi sự kiện được tổ chức thành công, thiếp dám khẳng định qua hôm nay, cửa tiệm Tam thúc sẽ ăn nên làm ra hơn trước, à không bây giờ cũng rất tốt rồi... Thiếp đã tính nhẩm sơ có không dưới 500 đơn hàng đặt!"

Khương Ấu An vừa nói vừa biểu diễn bằng ngón tay, lúc đầu giơ bốn ngón sau lại duỗi hẳn cả năm ngón tay, ánh mắt tỏa sáng vô cùng.

"Cho nên cô vội tới bây giờ mới trở về?" Mặc Phù Bạch vỗ bàn tay nhỏ kia xuống, điềm đạm hỏi.

"Đúng vậy, có phải thiếp rất tuyệt không?" Khương Ấu An túm lấy một góc tay áo của anh ta, đôi mắt mở to phấn khích, gương mặt đầy tươi cười, "Đúng không? Thiếp rất tuyệt vời!"

Mặc Phù Bạch khóe miệng hơi cong, sau đó trở về bình thường lạnh nhạt, "Đã ăn cơm chưa?"

"Chưa nữa! Ngài không nói thì thôi, vừa nói thiếp liền đói bụng... Thiếp muốn ăn thịt kho đậu hủ, còn có món hấp..."

Khương Ấu An vặn ngón tay đếm mấy món muốn ăn, đột nhiên một bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói từ tốn còn kèm theo rất nhạt dịu dàng, "Rất tuyệt."

Khương Ấu An ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn Mặc Phù Bạch.

Con ngươi như lưu li xinh đẹp, biểu cảm cũng phá lệ dịu dàng nhìn cô, đón nhận tầm mắt của cô vợ nhỏ, anh chợt cười thầm, thấy cô gái nhỏ còn ngây ngốc, anh lại xoa xoa đỉnh tóc, lặp lại lời vừa nãy: "Thật sự rất tuyệt."

Còn nghĩ rằng nói như vậy, kế tiếp cô gái sẽ cao hứng nhảy tới trần nhà, sự thật thì ngược lại, cô gái nhỏ trước mặt vậy mà bĩu môi, khóe mắt rưng rưng đỏ ửng lên.

Mặc Phù Bạch tay để trên đỉnh đầu chợt cứng đờ.

Khương Ấu An khẽ xoa đôi mắt, muốn xóa đi nước mắt chực chờ trào ra, dù có lau đi nhưng nước mắt không nhịn được lại tràn ra chua xót.

Nhìn cô vợ nhỏ rưng rưng nước mắt, từng giọt rơi xuống má, Mặc Phù Bạch có chút lúng túng, theo phản xạ đi lau nhẹ nước mắt cô, cảm thấy bản thân có chút buồn cười, tay luống cuống lau nước mắt cho Khương Ấu An.

"Bổn điện hạ... nói sai cái gì sao?"

Khương Ấu An chà nước mắt lung tung, hít cái mũi, "Không có... Ngài chưa nói cái gì sai cả, chỉ là thiếp đột nhiên rất muốn khóc..."

Trong lúc Mặc Phù Bạch khen ngợi cô, còn dùng tay đi sờ đầu cô khiến cô nhớ lại quá khứ... Mỗi lần nhìn thấy Khương Khải xoa đầu Khương Diệu Diệu, cô đều hâm mộ cho nên liều mạng làm tốt mỗi một việc để được bọn họ tán thành.

Muốn được anh trai khen ngợi cô như từng làm với Khương Diệu Diệu vậy.

[Tiểu Lục rất tuyệt.]

[Tiểu Lục thật sự rất giỏi.]

"Cô không chỉ thích khóc, còn rất biết khóc."

Mặc Phù Bạch nhớ lại đêm thành hôn, cô khóc đến mức không thể dừng lại.

Hoặc là lúc uống sau, nằm úp sấp trên bàn lặng lẽ rơi nước mắt... Còn bây giờ thì nước mắt lưng tròng...

"Thiếp không có." Khương Ấu An nghẹn ngào cố nhịn xuống, trừng lớn đôi mắt đỏ bừng như thỏ con.

Mặc Phù Bạch thở dài một tiếng, ngón tay vén tóc mai bên má ra sau lỗ tai.

"Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn còn nhỏ..."

Mặc kệ Khương Ấu An cố kìm nén thế nào, vừa nghe Mặc Phù Bạch sâu kín nói lời này, sâu trong nội tâm chỗ góc khuất mềm mại nào đó dường như bị chọc ra, thế là không nhịn được òa khóc ra tiếng.

Mặc Phù Bạch: ...

Cao thị vệ và Từ thị vệ ở bên ngoài đồng loạt nhìn vào cửa phòng.

Từ thị vệ thầm nghĩ: Chẳng lẽ chủ tử nhịn không được lộ ra đuôi sói rồi?

Cao thị vệ: Phấn khích quá, phấn khích quá, chủ tử nhất định đang quở trách cô ta!

Mặc Phù Bạch không rõ... cùng là con người, vì sao con gái lại có nhiều nước mắt như vậy? Càng lau càng không ngừng chảy, mà còn chảy nhiều hơn, hăng say như thác đổ.

Anh muốn vươn tay còn chưa đụng tới mặt Khương Ấu An, thì cô nàng càng khóc ác hơn... Trong lúc nhất thời, Mặc Phù Bạch có chút nhức nhức cái đầu.

Bên ngoài, Cao thị vệ nhích lại sát bên Từ thị vệ, vẻ mặt kích động nói: "He he, chờ đi, không lâu nữa cô ta sẽ bị chủ nhân đá ra khỏi phòng."

"Ông đây không cho là vậy, thấy anh nói chắc nịch như thế chi bằng chúng ta cá cược đi?" Từ thị vệ lóe lên tia gian xảo.

"Được, cá cái gì?"

Từ thị vệ cười hắc hắc, "Cược một tháng giặt vớ thúi."

Cao thị vệ: ...

Người khác không biết nhưng anh ta biết rõ, lão Từ chân rất thúi....

"Thế nào, không dám cá?" Từ thị vệ nhướng mày khêu khích hỏi.

"Ai nói không dám! Cá thì cá! Trong vòng nửa nén hương cô ta bị chủ nhân đuổi ra khỏi phòng, mi liền giặt vớ thui cho ông đây một tháng!"

"Chốt kèo!"

Hai người cong lưng, lén lút chọt thủng giấy dán trên cửa sổ, Cao thị vệ đẩy lão Từ ra, chỉ vào chính mình, sau đó thò đầu gần cửa sổ qua lỗ chọc kia, nhìn thấy chủ nhân chau mày liền phấn khởi.

Nhìn lão Cao kích động run rẩy cả người, Từ thị vệ cũng bó tay, sau đó ở kế bên hắn ta chọt thêm cái lỗ nữa nhìn trộm vào bên trong.

Khương Ấu An chùi nước mắt, lại giương đôi mắt ướt sũng như nai con nhìn Mặc Phù Bạch, đôi mắt ửng hồng kèm theo chóp mũi đỏ đỏ nhìn.

Bộ dạng đáng thương vô cùng.

Mặc Phù Bạch than nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay xuyên qua dưới cánh tay Khương Ấu An như bế em bé vậy. Khương Ấu An chậm chạp không phát hiện ra, Mặc Phù Bạch ngồi xe lăn mà sức lực tay rất lớn, dễ dàng bế cô đặt lên đùi anh ta.

Cao thị vệ: ???

Từ thị vệ hai mắt sáng rực: Ố là la ~~~

Thế tử vậy mà chủ động bế Thế tử phi! Lộ đuôi sói rồi!

Khương Ấu An đầu óc vẫn còn ngập nước chưa phát hiện ra, thuận theo thế bế của anh ta mà ôm lấy cổ anh, đem nước mắt nước mũi còn sót lại chùi lên người anh ta.

Mặc Phù Bạch: ...

*****

Lộ đuôi sói lẫn móng sói trước mặt thỏ con rồiiiiiii

hai tên thị vệ suốt ngày đem chủ nhân ra cá cược có ngày bị quất roi vô đuýt đấy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.