Ngọn nến trong Ngự Thư Phòng vẫn sáng đến tận nửa đêm không tắt. Thượng Hỉ lắng nghe từng tiếng ve kêu, ngáp một cái. Gã nhìn trời đêm rồi bước vào trong điện: “Bệ hạ, đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Mộ Tương chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương dưới ánh nến, còn sai khiến Thượng Hỉ: “Lấy mấy quyển ở bên trái lại đây.”
“…” Thượng Hỉ bất đắc dĩ, đành phải làm theo.
Nếu không phải sợ bệ hạ tức giận, gã thậm chí còn muốn gọi Quốc sư đại nhân tới, chung quy bệ hạ vẫn luôn nghe lời y.
Mộ Tương không ngoan ngoãn vẫn luôn phê chữa sổ con đến tận canh bốn, sau đó ngủ thêm một hai canh giờ là có thể thức dậy vào triều sớm.
Khi đứng lên, bả vai tay chân Mộ Tương đều đau nhức vô cùng, buồn ngủ cực kỳ. Thượng Hỉ vội vàng đi tới: “Nô tài giúp ngài xoa bóp nhé?”
“Không cần.” Mộ Tương nhíu mày, “Không phải đã bảo ngươi đi nghỉ trước rồi à?”
Thượng Hỉ lắc đầu: “Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi thì làm sao nô tài ngủ được?”
Mộ Tương lười nghe những lời khách sáo này, tự xoa nhẹ bả vai hai cái rồi lên giường.
Công bằng mà nói, thực ra Mộ Tương thừa hưởng một phần bản tính ngang ngược xa xỉ từ Mộ Hoài Hà, đa số là hưởng thụ, chẳng hạn như hiện giờ có thức ăn, giường mềm, y phục cao quý,……
Nhưng lại không quá để ý đến các khía cạnh khác, ví dụ như sức khỏe của hắn.
Hắn chẳng hề đụng đến thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471392/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.