19.
Lục Hàn tới muộn, lao tới chỗ tôi, vừa bước tới đã đạp mạnh ông nội tôi một cái sau đó kéo tôi bảo hộ phía sau lưng.
"Đừng sợ, Thố Thố! Tôi đến đây! Tôi sẽ để lão già này làm tổn thương đến em đâu!!!"
Ông tôi trợn mắt nhìn lấy tay chỉ vào bản thân: "Lão già? Tôi???"
Tôi cũng mở to mắt nhìn Lục Hàn, "Già... già... cái gì???"
Lục Hàn sau đó mới bình tĩnh để nhận ra điều đó, quay đầu lại một cách máy móc. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, mặt anh ấy tái nhợt.
Anh ấy lắp bắp và liên tục cúi đầu hét xin lỗi: "Ông...Ông...Tại sao...Ông...lại … lại … lên?"
Tôi:...Tốt nhất là anh đừng nói gì cả.
Ông nội sững sờ một lúc rồi mỉm cười vui vẻ:
"Là Tiểu Hàn sao? Ôi trời, Tiểu Hàn thật sự rất tốt! Cậu ấy là người có tài, hơn nữa còn có thể bảo vệ Tiểu Thố Tử! Ài, không sao đâu, ông lên xem xung quanh một chút, thôi ông đi ngay đây, ông đi đây, hahaha..."
Cứu với, cảnh ông nội và cháu rể gặp nhau, sao lại... chấn động thế này!
20.
Cục cảnh sát gọi điện cho Lục Hàn báo rằng Chu Chung Lâm nộp đơn xin tạm tha vì lý do y tế. Tôi và Lục Hàn nghe xong liền nộp đơn đi thăm.
Nhìn chúng tôi, Chu Chung Lâm nằm trên giường bệnh khinh thường nói:
“Tôi đã ép chết năm người đó, tôi cũng đã giết Trương Kỳ, nhưng vậy thì sao? Tôi bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-qua-doi-3-nam-ong-noi-gui-cho-toi-mon-qua-70-ky/2758337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.