Cửu Nhi vừa nghe liền biết Lão phu nhân định làm gì. Nàng cười hì hì cầm tổ ong tới phòng bếp, lúc trở về bưng khay có ba cái chén nhỏ.
Một chén là bánh hương mật ong, chén thứ hai là mật ong trong tổ ong, chén còn lại là nửa chén là ấu trùng trắng, mềm oặt ghê tởm.
Tô Ngọc Dung nhéo một chút bánh, chấm mật ong nếm thử, ăn khá ngon. Nhìn dáng vẻ Cửu Nhi cười hì hì liền chọc chọc mũi nhỏ của nàng: “Lanh lợi!”
Cửu Nhi che miệng cười chỉ chỉ phòng trong, Tô Ngọc Dung liền cười tủm tỉm bưng chén một nửa là ấu trùng đi vào phòng trong, ngồi ở mép giường của Phong Vu Tu, lấy đũa gắp một con cho hắn xem: “Lão già đáng chết, có biết đây là gì không?”
“A a.” Phong Vu Tu kêu hai tiếng, chớp chớp mắt: Biết chứ, nhìn hình như là ấu trùng.
Tô Ngọc Dung thấy dáng vẻ hắn chưa hiểu lắm, cười xấu xa: “Đây là ấu trùng ong, khi ta dạo vườn nhìn thấy liền đích thân gọi người lấy xuống, lấy ấu trùng bên trong để bồi bổ thân mình cho ngươi. Nào nếm thử một miếng nào?
“A a!” Thanh âm của Phong Vu Tu thay đổi trong nháy mắt, sắc mặt biến đổi: Cái gì? Ấu trùng của ong cũng có thể ăn sao? Lão bà kia, tinh thần vừa mới hồi phục lại bắt đầu nghĩ ra cách hành hạ người khác!
Mấy ngày trước bắt hắn ăn sơn trà xanh, rồi lại ăn quả hạnh đắng, những thứ đó dù khó ăn thì cũng là trái cây. Nhưng hôm nay cư nhiên mang cả sâu đến, ghê tởm muốn chết! Hắn tuyệt đối sẽ không ăn!
Vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/194405/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.