A Du cũng không ngăn được nước mắt, những vẫn kêu Tĩnh Vân Cửu Nhi nâng hai mẹ con khóc đến không dừng nổi dậy, dìu vào trong phòng.
Vào đại sảnh, Phong Thanh Thanh khóc lóc quỳ gối, dập đầu ba cái, ngước hai mắt sưng đỏ nhìn Tô Ngọc Dung khóc không thành tiếng: “Nương, người đừng khóc, nữ nhi trở về, người nên vui vẻ mới đúng!”
Tô Ngọc Dung khóc lóc gật đầu, giọng nói chứa đầy đau xót, tay run run vuốt ve khuôn mặt của nữ nhi, nâng niu như trân bảo: “Nha đầu ngốc, nương cao hứng nhịn không được mới khóc, ….”
Phong Thanh Thanh ôm đầu gối của Tô Ngọc Dung, nước mắt thấm ướt váy nàng, vùi đầu khóc mọt lúc lâu mới đứng dậy kéo Trường Tiêu đến, bảo hắn quỳ xuống: “Nương, đây là Trường Tiêu. Ngài có nhận ra không?”
Kim Trường Tiêu đỏ ửng mắt, quỳ xuống dập đầu: “Tôn nhi tham kiến bà ngoại! Chúc người tuổi tuổi an khang, phúc thọ lâu dài!”
“Hài tử ngoan mau đứng lên, đứng khách khí!” Tô Ngọc Dung vội vàng kéo hắn tới gần mình, ngắm nhìn đứa cháu trai lâu ngày không gặp. Lệ già rơi xuống lắc đầu nói: “Đã qua năm sáu năm ngươi lớn lên thay đổi nhiều, đến bà ngoại cũng nhận không ra nữa rồi.”
Kim Trường Tiêu nghe vậy cười nói: “Vậy tôn nhi lần này sẽ ở kinh thành lâu hơn chút, hầu hạ bên cạnh bà ngoại, như vậy người sẽ không quên bộ dáng của tôn nhi nữa!”
“Ai, hài tử ngoan, đã nói là phải giữ lời, không thể nuốt lời đâu!”
“Bà ngoại yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Hai mẹ con nghe Kim Trường Tiêu khéo ăn nói dỗ dành, đều nở nụ cười, Tô Ngọc Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/1372754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.