Hôm nay A Du không trở về nhà mà ở trong phủ bồi nàng. Tô Ngọc Dung vô cùng vui vẻ, buổi tối còn ăn thêm mấy miếng cơm, cũng không làm khó ép Phong Vu Tu ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo. Nàng gọi người bưng tới cho hắn một chén cháo bát bảo.
Nhưng không lâu sau, Tiểu Lương vẻ mặt đau khổ đến hành lễ: “Lão phu nhân, không biết vì sao đêm nay Lão Tước gia không muốn ăn, một chén cháo nhưng ngài chỉ uống vài thìa, nô tỳ sợ rằng Lão Tước gia có chỗ nào không thoải mái. Thưa Lão phu nhân, liệu có cần thỉnh đại phu đến xem bệnh hay không?”
Tô Ngọc Dung nghe thế, nhất thời rũ mắt không nói, một lát sau nàng đỡ tay Hòe Nhi đi vào nội thất.
A Du ở bên cạnh châm chọc nói thầm: “Lão Tước gia không muốn uống cháo thơm ngọt mềm mại, sợ là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo nhiều hơn rồi!”
Tô Ngọc Dung cười cười, hừ lạnh một tiếng: “hắn không muốn ăn cháo không phải vì cháo không ngon, sợ là trong lòng tức giận, nuốt không trôi!”
A Du nghe xong liền hiểu, sợ là hôm nay trong lúc đại nhi tử hầu hạ Phong Vu Tu, hắn bị nhi tử thân sinh của hắn chọc tức.
Tô Ngọc Dung ngồi ở mép giường, nhìn Phong Vu Tu nhắm mắt, hừ một tiếng: “Ngươi không muốn uống cháo bát bảo, có phải là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo không?”
một câu của Tô Ngọc Dung vừa rơi xuống tai Phong Vu Tu, tức khắc hắn trừng lớn hai mắt, hướng phía Tô Ngọc Dung “ a a “ kêu lên: Lão tử không ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo! Lão tử không ăn!
Tô Ngọc Dung trong lòng hiểu rõ, Phong Vu Tu coi đứa bé Phong Viễn Hoài kia giống như con chính thất mà bổi dưỡng, trong long con trai ruột nghĩ gì, hắn là cha làm sao có thể không biết được?
Tối nay ăn không vào, một là phỏng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/194398/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.