Phong Viễn Hoài thấy cuối cùng cũng chuyển đển đúng đề tài, lúc này mới hít sâu, nín thở tập trung nghe.
Tô Ngọc Dung cười cười, khẽ thở dài: “ nói cũng phải, mệnh phúc ta mỏng, chỉ có duy nhất một nữ nhi, hiện giờ già rồi, Tước gia cũng bị bệnh, sau này đại gia nghiệp cũng đều do Viễn Hoài gánh vác thôi!”
“Kỳ thật ta đã suy nghĩ suốt nhiều ngày qua, ta muốn chờ thêm mấy ngày nữa, đợi thân mình Lão Tước gia tốt hơn, bấy giờ ta cũng có thể nhẹ nhàng đi vài phần, ta cũng nên tiến cung một chuyến.....” nói đến đây Tô Ngọc Dung liền dừng lại.
Toàn Vị Đức nghe vậy liền hiểu, Tô Ngọc Dung muốn nói cho hắn biết, ta đây trong lòng tự có tính toán, không nhọc ngươi không công bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác. Ta có vào cung hay không, thỉnh hay không thỉnh phong, đấy là việc của ta, phụ thuộc vào tâm trạng của ta.... Đến lúc này, hắn liền biết chuyến này không công rồi.
Tô Ngọc Dung không có nhi tử, vậy mà có thể ở trong phủ làm chủ vài chục năm, ngoại trừ có nhà ngoại chông lưng ra, cũng phải dựa vào thực lực của chính mình. Nếu chỉ dựa vào việc ngươi nói mấy câu có thể khiến nàng đắn đo, nàng đã sớm không ngồi được vị trí Phong gia chủ mẫu.
Phong Viễn Hoài đưa Toàn Vị Đức ra về, Toàn Vị Đức vỗ vai hắn nói thật lòng: “Mẹ cả của ngươi cũng là người bao dung, nghe ý thì cũng không có vẻ sẽ làm khó chuyện ngươi nhận tước vị, chỉ là sẽ cần phải từ từ. Kể ra phụ thân ngươi cũng vừa mới bị bệnh, nếu nàng ngay lập tức tiến cung thỉnh phong, khó tránh khỏi bị mọi người nói có âm mưu, ngược lại đối với ngươi lại chưa hẳn là tốt”.
Phong Viễn Hoài đang tức giận Tô Ngọc Dung gian xảo, nghe Toàn Vị Đức nói xong, tức khắc trên sống lưng thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phu-quan-bi-trung-gio/194397/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.