Lệ tổng chỉ ở Châu Phi vào hai ngày cuối tuần thì bay về Yến Kinh. Tuy nhiên, các bác sĩ chăm sóc sức khỏe, bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng mà anh dẫn đến đều ở lại. Đào Mộ đã học được một bài học, trong quá trình quay phim tiếp theo, mặc dù cũng dốc hết sức hoàn thành các động tác đánh võ, nhưng sau khi quay phim cũng chú ý đến việc bảo dưỡng và mát xa. Kết hợp với chế độ ăn uống lành mạnh của bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng, sau một tháng, tuy lại đen hơn một chút, nhưng cơ thể trông khỏe mạnh hơn trước rất nhiều. Hơn nữa còn cao thêm 1cm, đã cao 1m88.
"Có phải tớ trông tràn ngập khí chất công không?" Ở hiện trường quay phim, Đào Mộ mặc quân phục chiến đấu đứng trước gương liên tục tạo dáng, dáng vẻ tự luyến đến nỗi khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
Đám Đỗ Khang ngồi phịch xuống đất, dựa vào hộp đạo cụ, trợn trắng mắt. Ôn Bảo yếu ớt khinh bỉ: "Cậu thật sự không mệt hả! Ngồi ở đó nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa sẽ có cảnh vụ nổ đó!"
Mặc dù ngoài miệng nói không cần, thậm chí còn lén mách lẻo với Lệ Khiếu Hằng, xúi Lệ tổng đến thăm ban Châu Phi để khuyên nhủ Đào Mộ đừng có cố quá. Nhưng từ sâu trong lòng, khi mọi người tận mắt chứng kiến thái độ nghiêm túc của Đào Mộ, có thể tàn nhẫn đến mức khiến bản thân đầy thương tích chỉ vì đóng phim, mọi người vẫn rất cảm động.
Chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, vốn đều rất nhiệt huyết bốc đồng, huống hồ bây giờ bọn họ còn quay phim điện ảnh anh hùng, cộng thêm bị nam chính xấu tính là Đào Mộ ảnh hưởng, bắt đầu từ ngày đó, có rất nhiều diễn viên đều chủ động nói với đạo diễn Trình rằng muốn đích thân quay cảnh đánh nhau và suất diễn vụ nổ. Trước đó, để quay phim truyền hình 《 binh vương 》, các diễn viên này đều đã huấn luyện ở quân đội hơn nửa năm. Vì vậy so với diễn viên kỹ năng đặc biệt, Mặc dù võ công của đám Đỗ Khang không tốt, nhưng vẫn phải có năng lực tạo dáng trước màn ảnh. Hơn nữa, diễn viên tự mình ra trận quay các cảnh đánh diễn và các vụ nổ tương đối nguy hiểm, tổ camera có thể quay một lượng lớn màn ảnh cận cảnh. Khi chỉnh sửa hậu kỳ sẽ càng chân thực hơn, càng kích thích thị giác hơn.
Vì vậy, Trình Bảo Đông vốn cũng muốn cố gắng hết sức quay bộ phim điện ảnh này thật hay, cũng không có bất cứ lý do nào để từ chối loại đề nghị này. Tuy nhiên, chính vì như vậy, yêu cầu và áp lực đối với các diễn viên sẽ lớn hơn. Trình Bảo Đông vì muốn theo đuổi hiệu ứng thị giác và cảnh cháy nổ đỉnh cao, nên đã thiết kế rất nhiều cảnh cháy nổ nguy hiểm kích thích. Có nhiều tình tiết đều là bộ đội đặc chủng lao ra khỏi các căn phòng hoặc thùng xe sắp nổ, ngay sau đó là căn phòng và xe sẽ nổ mạnh, cùng với các cảnh nhảy từ trên nhà cao tầng xuống, hoặc là "bay" từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Những suất diễn này đều có nguy hiểm nhất định, diễn viên hơi bất cẩn một chút là sẽ bị thương. Do đó trong kế hoạch ban đầu, những suất diễn này đều để diễn viên kỹ năng đặc biệt lên sân.
Bây giờ các diễn viên đề nghị tự mình ra trận, mặc dù ở giai đoạn hậu kỳ sẽ chân thực và thú vị hơn, nhưng trong quá trình quay phim, kể cả toàn bộ đoàn phim, dù là về mặt tài chính hay những mặt khác sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn. Mỗi ngày trước khi bắt đầu quay, tổ cháy nổ và tổ đạo cụ sẽ tiến hành thử nghiệm nhiều lần, đảm bảo rằng toàn bộ hiện trường và tất cả các điểm nổ đều an toàn. Về phần Trình Bảo Đông và các diễn viên, dù sao thì diễn viên cũng không phải là diễn viên kỹ năng đặc biệt, nên bọn họ phải diễn tập rất nhiều lần để bảo đảm mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Tất cả đều là những cảnh đánh diễn và cháy nổ, quay một lần là muốn đi tong cái mạng già chứ nói gì quay nhiều lần như vậy, có rất nhiều diễn viên nhất thời không thích ứng được, đều bước lên vết xe đổ của Đào Mộ. Thậm chí ngay cả Trình Bảo Đông, trong lúc quay phim cũng suýt bị thương, cũng may Đào Mộ kịp thời "hiến dâng" bác sĩ chăm sóc sức khỏe, bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng, vậy mới bảo đảm tất cả diễn viên đều sống sót "kéo dài hơi tàn".
Đồng thời, những cuộc thử nghiệm và diễn tập lặp đi lặp lại cũng như những cảnh cháy nổ bằng đao thật kiếm thật khiến kinh phí quay phim chảy ra như nước. Thậm chí Trình Bảo Đông còn cười đùa trong giờ nghỉ ngơi rằng cuối cùng hắn cũng được thỏa mãn cơn ghiền cho nổ trung nhà và xe giống như các đạo diễn của những bộ phim bom tấn Hollywood.
Đương nhiên, tất cả những chi phí này là xứng đáng. Một tháng sau, khi đoàn phim đóng máy ở Châu phi, tất cả các diễn viên đều tràn đầy niềm tin vào bộ phim còn chưa hoàn thành này.
Bởi vì quay phim ở Châu Phi rất mệt mỏi, nên sau khi về nước, Đào Mộ đã cho cả đoàn nghỉ một ngày. Sau đó lại tốn thêm một tuần để quay bổ sung cốt truyện 《 Binh vương: thanh kiếm rời vỏ 》 ở trong nước. Cuối cùng khi đóng máy, Trình Bảo Đông xem những cảnh quay sơ bộ của bộ phim, hào hứng nói bộ phim này chắc chắn có thể nổi. Thậm chí hắn còn tưởng tượng sẽ làm một loạt phim hệ liệt sau khi bộ phim này trở nên cực hot.
"... Nếu muốn quay phim hệ liệt, tôi hy vọng cậu có thể tìm tôi đảm nhận vai trò đạo diễn. Toàn bộ nhân lực của đoàn phim chúng tôi sẽ cố gắng biến IP này thành kinh điển." Trong bữa tiệc đóng máy, Trình Bảo Đông tự rót cho mình ba ly rượu trắng, nâng ly tạ tội với Đào Mộ: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi có thành kiến với cậu, nhưng bây giờ tôi cũng thừa nhận, Đào Mộ cậu là diễn viên giỏi nhất cả nước, dù là về mặt kỹ năng diễn xuất hay thái độ chuyên nghiệp, được hợp tác với cậu là một chuyện vô cùng vui vẻ. Hy vọng chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác."
Trình Bảo Đông nói xong lời này, không đợi Đào Mộ trả lời đã một hơi uống cạn sạch ba ly rượu trắng. Cùng một cảnh tượng, cùng một lời nói, chẳng qua là bây giờ, Trình Bảo Đông là cam tâm tình nguyện.
Đào Mộ nhoẻn miệng cười. Không thể không nói, tuy cậu rất ghét tính cách của Trình Bảo Đông, nhưng cũng rất vui khi hợp tác với người có năng lực và tính kiên trì như vậy. Cậu cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu. Hai người mỉm cười nhìn nhau, vậy mà lại có chút giống "gặp nhau mỉm cười xóa thù hận".
Bầu không khí vi diệu này cũng lây nhiễm sang những người đang ngồi đây. Mọi người cũng chạm ly, trò chuyện sôi nổi. Dường như đều mơ về tương lai tươi sáng của mình sau thành công của bộ phim này —— sắp bước lên thành minh tinh hạng hai, sau đó được mời đi thông cáo đại ngôn gì đó.
Dưới bầu không khí đó, tiệc đóng máy kết thúc trong vui vẻ. Đến cuối cùng, Đào Mộ như con mèo say, ồn ào muốn mời mọi người đến Dạ Sắc chơi tiếp. Kết quả bị Lệ tổng nhà mình vừa lừa vừa gạt về nhà.
Kể từ khi Đào Mộ quay phim đến khi chính thức đóng máy, đã gần hai tháng Lệ Khiếu Hằng chưa chạm vào Đào Mộ, là vì sợ Đào Mộ đóng phim quá mệt mỏi, sợ làm bậy thì cơ thể Đào Mộ không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng Đào Mộ cũng rảnh rỗi, Lệ tổng thanh tâm quả dục lâu như vậy làm sao có thể nhịn được nữa. Vào đêm đó, anh biểu diễn "một trăm cách dụ mèo say" với Đào Mộ.
Sáng hôm sau, khi bạn học mèo say khó khăn ngồi dậy từ trên giường, Lệ tổng đã sảng khoái mãn nguyện mặc tạp dề màu hồng phấn, nấu bữa cơm sáng tình yêu trong phòng bếp. Trong phòng khách, cha Diệu và cha Tiểu Tề đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không biết đã đến đây từ khi nào.
"Con thức rồi." Nhìn thấy Đào Mộ làn da thô ráp, tóc tai lộn xộn bước ra từ phòng ngủ, Mạnh Tề nhìn khuôn mặt đã đen ba tone màu thì khựng lại, khẽ cau mày.
"Cha Diệu, cha Tiểu Tề. Sao hai cha đến đây sớm vậy?" Đào Mộ mặc áo ngủ chỉnh tề, một tay đỡ eo, một tay chào hỏi hai cha. Cậu ngạc nhiên phát hiện, Lưu Diệu trước giờ thần kinh thô lại nhìn cậu đầy vẻ thương hại, còn làm mặt quỷ với cậu.
Đào Mộ: "?"
Thấy thằng nhóc nhà mình không ăn ý với mình chút nào, Lưu Diệu im lặng thở dài.
Mạnh Tề nhận ra hai cha con đang tương tác nhau thì mỉm cười, rút một xấp lịch trình rất dày trong bao ra, nói với Đào Mộ: "Còn hơn nửa tháng nữa là lễ đính hôn của con và Khiếu Hằng. Để bảo đảm con có thể xuất hiện với trạng thái tốt nhất trên lễ đính hôn, cha đã quyết định khẩu phần ăn để uốn nắn lại vẻ đẹp và làn da trắng bóng trong nửa tháng này cho con..."
Đào Mộ: "..."
Đào Mộ: "???"
Đào Mộ: "!!!"
Một loạt dấu chấm câu hoàn hảo không có khuyết điểm đã biểu đạt tâm trạng vào giờ phút này của Đào Mộ. Cậu vô cùng hoảng sợ nhìn xấp lịch trình làm đẹp dày đặc trong tay Mạnh Tề, đột nhiên cảm thấy tương lai mà mình sắp đối mặt còn nguy hiểm hơn cả suất diễn cháy nổ!
"Lệ ——"
"Đừng kêu nó." Mạnh Tề hơi mỉm cười, ngồi trên ghế sofa một cách ưu nhã dịu dàng, ngay cả đôi chân đang bắt chéo cũng trông rất nho nhã phong lưu: "Đây là lễ đính hôn đầu tiên trong đời con, rất có thể cũng là lần duy nhất. Con thực sự muốn lên sân khấu với làn da thô ráp đen như mực vậy sao?"
"Con cảm thấy hiện giờ con rất đẹp trai. Hơn nữa cái này không phải là đen, là màu đồng cổ, người bình thường phơi nắng cũng không được như vậy đâu!" Đào Mộ tủi thân: "Vừa cao vừa ngầu vừa man, người trong đoàn phim chúng con đều nói con bây giờ tràn ngập khí chất công."
"Ai cho con ảo giác đó vậy?" Mạnh Tề nhướng mày: "Con đừng ảo tưởng nữa. Cho dù con có đen như dầu mỏ, thô ráp như đá mài, cũng không thể che giấu sự thật rằng con nằm dưới."
Sự khinh bỉ này quá trời độc ác!
Đào Mộ vừa buồn vừa tức nhìn cha Tiểu Tề nhà mình.
Nhưng cũng chả làm được cái mọe gì. Mạnh Tề xưa nay dịu dàng bình tĩnh lại hết sức kiên quyết trong chuyện này. Hắn không thể nào chịu được nổi khi thằng con lịch lãm thời thượng suốt 20 năm nhà mình, sau khi quay có vài bộ phim quân đội, chỉ mỗi việc đắp mặt nạ để làm đẹp mà cũng kêu khổ thấu trời. Không có phận làm thẳng nam thì tốt nhất đừng có bệnh thẳng nam. Cho dù có kết hôn cũng không thể lơ là việc chăm chút ngoại hình. Thói quen như một người đàn ông bụng bia Địa Trung Hải là không thể chấp nhận được.
"Con phải luôn nhớ kỹ gánh nặng thần tượng của con." Cha Mạnh nói rất kiên quyết, nhắc nhở Đào Mộ dù ở trong giai đoạn nhân sinh gì cũng không thể từ bỏ nhan sắc của mình. Phải nghiêm túc quán triệt gánh nặng thần tượng, không chỉ theo đuổi vẻ đẹp bên trong, mà còn phải chăm sóc vẻ đẹp bên ngoài.
Khó khăn lắm bộ phim mới đóng máy, Đào Mộ — người chỉ muốn được thanh thản yên ổn nghỉ hưu ở nhà, thuận tiện đợi lễ đính hôn của mình — sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên sô pha. Lệ Khiếu Hằng đi từ trong bếp ra, bưng bữa sáng tình yêu mà anh làm cho Đào Mộ, nơm nớp lo sợ nói: "Chú Diệu, chú Tiểu Tề, Tiểu Mộ, cơm sáng xong rồi, chúng ta đi ăn trước đi."
"Cũng được." Mạnh Tề gật đầu, nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng, đột nhiên nói: "Con cũng sống gần 30 năm rồi, cũng không bảo dưỡng gì hết sao? Đúng lúc lần này có cơ hội, làm chung với Tiểu Mộ luôn đi. Con vốn lớn hơn Tiểu Mộ nhiều, cũng nên bảo dưỡng đàng hoàng."
Miễn cho hoa tàn ít bướm bị ghét bỏ hả? Lệ Khiếu Hằng nơm nớp lo sợ nhìn Đào Mộ, Đào Mộ cũng nơm nớp lo sợ nhìn lại.
Trưa hôm đó, những vị khách tại một thẩm mỹ viện cao cấp nào đó đã rất sốc khi thấy chú rể Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng cùng bước vào thẩm mỹ viện cao cấp nhất Yên Kinh dưới sự hướng dẫn của cha mẹ hai bên (cha Tiểu Tề và mẹ Lệ) trước buổi lễ đính hôn được nhiều người quan tâm.
Nửa tiếng sau, tin đồn Đào tổng web Phi Tấn và Lệ tổng Tư Bản Khiếu Hằng vì yêu mà phẫu thuật thẩm mỹ bay lên hot search!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Người ta chỉ đi làm đẹp thôi mà 😂
Còn 7 chương nữa là xong phần chính của truyện rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]