Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

"Em không muốn." Thẩm Dục chưa từng bị người nhà đối xử lạnh lùng như vậy, tức khắc bật khóc, nước mắt lưng tròng nhìn cha con Thẩm gia. Hắn đau lòng không phải vì không thể diễn vai Nghiêm Ngự, mà là hắn bị tai nạn xe cộ, dù không bị thương nhưng cũng đâu phải hắn cố ý, hắn đã rất thảm rồi, vì sao lại có người cho rằng là hắn sai.

Thẩm Thần trước giờ không nói lý lẽ với Thẩm Dục, vì nói không thông nổi. Vì vậy đối với những vấn đề của Thẩm Dục, hắn cũng quyết định rất nhanh gọn: "Em ngoan ngoãn chút đi, cũng không phải vai diễn quan trọng gì, nếu em thật sự thích đóng phim, sau khi về Hỗ Thành, để Văn Thời Cận chọn kịch bản giúp em, chúng ta diễn vai chính."

"Cái đó không giống nhau." Mặc dù đầu óc Thẩm Dục không thông minh, nhưng hắn có thể phân biệt được phim thần tượng máu chó và điện ảnh của đại đạo diễn Từ Mục Sâm khác nhau: "Em muốn diễn. Anh ơi, anh nói với đạo diễn Từ giúp em một chút đi. Em nhất định sẽ đóng phim đàng hoàng, không bao giờ ngại đóng phim vất vả nữa."

Cha con Thẩm gia thấy Thẩm Dục nước mắt lưng tròng thì bắt đầu đau đầu.

"Con cái trong nhà không hiểu chuyện, bị chúng tôi chiều hư." Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng chủ tịch Thẩm cũng không phớt lờ Lâm lão phu nhân đang ngồi bên cạnh, hơi cười khổ nói: "Khiến ngài chê cười rồi."

Lâm lão phu nhân mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Dục, dịu dàng nói: "Mỗi nhà đều có vấn đề riêng, có con cái nhà ai mà không nghịch ngợm gây chuyện chứ. Thật ra tôi cảm thấy tính cách của đứa nhỏ Tiểu Dục này rất tốt, hơn nữa ngây thơ đáng yêu, chỉ là ít trải sự đời nên bị người có tâm hiểu lầm."

Hương Thành nhỏ như vậy, tin đồn lan truyền rất nhanh, mặc dù Lâm lão phu đang nằm viện cũng có thể nghe thấy vài tin đồn nhảm nhí. Huống chi chuyện Thẩm Dục bị tai nạn xe cộ đã gây xôn xao trên mạng, những y tá và bác sĩ trẻ tuổi đều chú ý đến web Phi Tấn, nghe bọn họ trò chuyện, Lâm lão phu nhân cũng có thể biết mọi chuyện, hơn nữa bà đã đích thân giao lưu với Thẩm Dục, dĩ nhiên có thể nhìn ra Thẩm Dục không phải loại người tâm tư kín đáo.

"Nếu là hiểu lầm thì cứ để nó qua đi. Nếu đứa nhỏ thích đóng phim, lại hiếm khi có cơ hội thì cũng đừng để lại tiếc nuối." Lâm lão phu nhân cười nói: "Từ Mục Sâm rất có tài, người có tài khó tránh khỏi cậy tài khinh người, thích lấy ấn tượng chủ quan của mình để đánh giá người khác, nhưng tôi tin tưởng quý công tử nhất định không phải loại người tâm tư kín đáo. Nếu ngài để Tiểu Dục rời đoàn phim thế này, chẳng phải chứng thực lời đồn sao?"

Cha con Thẩm gia nghe Lâm lão phu nhân nói như vậy, sắc mặt khá hơn chút. Bọn họ quan tâm quá sẽ bị loạn, không nghĩ tới vấn đề này. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là không ngờ Thẩm Dục lại được Lâm lão phu nhân yêu thích như vậy.

Xem ra trong cái rủi có cái may.

Thẩm chủ tịch cười ha ha, đang định hàn huyên vài câu nuôi con không dễ thì thấy một người trẻ tuổi mặc tây trang giày da, trông rất anh tuấn, ôm một bó hoa bách hợp đi đến.

"Ơ, bà nội đang nói chuyện với người khác sao?" Người trẻ tuổi đặt bó hoa bách hợp vào lòng Lâm lão phu nhân, cười tủm tỉm nói: "Tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thể dỗ bà nội tôi vui vẻ đến vậy."

Lâm lão phu nhân vỗ vỗ cháu trai cưng nhà mình, mỉm cười giới thiệu: "Đây là gia chủ của Thẩm gia ở Hỗ Thành, vị này là trưởng tử Thẩm Thần, vị này là con nuôi Thẩm Dục."

Rồi lại nói với người nhà họ Thẩm: "Đây là cháu trai tôi, Lâm Dung An."

Nói xong, Lâm lão phu nhân không quên dặn dò Lâm Dung An: "... Quan hệ giữa con và Từ Mục Sâm rất tốt đúng không? Ngày mai con dẫn Tiểu Dục đến đoàn phim thăm ban, sẵn tiện giải thích hiểu lầm một chút."

Sau khi Lâm lão phu nhân giới thiệu, Lâm Dung An hơi mỉm cười: "Hóa ra là chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, nghe danh đã lâu."

Không thèm để ý tới Thẩm Dục.

Lâm Dung An cũng là người trẻ tuổi, hắn tất nhiên biết những phong ba trên mạng. Trong mắt hắn, cho dù Thẩm Dục không có tâm cơ, nhưng cũng chưa chắc thiện lương, huống chi vừa vào bệnh viện đã nịnh bợ được bà nội của hắn, còn dỗ bà nội vui vẻ như vậy. Thậm chí còn đứng ra bảo vệ Thẩm Dục trước mặt cha con Thẩm gia.

Lâm Dung An tỏ vẻ, mặc dù hắn chưa thấy đàn ông nào như vậy, nhưng phụ nữ như vậy hắn thấy rất nhiều, Thẩm Dục này cũng rất có thủ đoạn.



Lâm Dung An không tán đồng, nhưng hắn sẽ không phớt lờ ý muốn của Lâm lão phu nhân. Sáng hôm sau, quả nhiên hắn dẫn Thẩm Dục đến thăm ban đoàn phim ở Vịnh Đồng La.

"Lâm tam công tử." Từ Mục Sâm thấy Lâm Dung An dẫn Thẩm Dục đến thăm ban là biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi cười khổ. Hôm qua hắn vừa tuyên bố đá Thẩm Dục khỏi đoàn phim, hôm nay Thẩm Dục lại điều động tam công tử Lâm gia dẫn mình đến, quả nhiên người có bối cảnh đều tùy hứng như vậy.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Lâm Dung An nhún vai: "Là lệnh của bà nội tôi đó. Bà ấy rất thích công tử Thẩm gia, cảm thấy có lẽ có hiểu lầm gì đó, giải thích rõ ràng là được, không cần phải đuổi người đi."

Nói huỵch toẹt ra như vậy, hiển nhiên Lâm Dung An cũng không có ấn tượng tốt với Thẩm Dục.

Nhưng Thẩm Dục lại không nghe ra, vẫn cảm động nhìn Lâm Dung An.

Toàn bộ đoàn phim vô thức nhìn về phía Nghiêm Thịnh, khi biết được đạo diễn Từ muốn đá Thẩm Dục khỏi đoàn phim, suốt cả đêm qua, Nghiêm Thịnh chạy về khách sạn cầu xin cho Thẩm Dục. Thấy đạo diễn Từ nhất quyết không chịu thu hồi quyết định, thậm chí cuối cùng Nghiêm Thịnh còn đòi ngừng quay để uy hiếp, ầm ĩ đến mức khiến mọi người không vui, đạo diễn Từ cũng xuống đài được.

Ai cũng không biết rốt cuộc Nghiêm Thịnh trúng tà gì mà lại phát điên như vậy, vì sao cố tình khăng khăng che chở Thẩm Dục như vậy, thậm chí còn lo lắng thay Nghiêm Thịnh. Kết quả sáng nay Thẩm Dục lại trở về cùng thiếu gia Lâm gia.

Mọi người đều biết địa vị và lực ảnh hưởng của Lâm gia ở Hương Thành. Từ Mục Sâm dám đắc tội Thẩm gia là vì thế lực của Thẩm gia ở Hỗ Thành cách rất xa, nhưng hắn tuyệt đối không dám đắc tội Lâm gia. Huống chi năm đó gia chủ Lâm gia có ơn với Từ Mục Sâm.

Có Lâm gia ra mặt, hiển nhiên Thẩm Dục sẽ không bị đuổi đi, mọi người chỉ là đau lòng thay Nghiêm Thịnh, náo loạn cả một đêm, vậy mà lực ảnh hưởng còn không bằng một câu của công tử Lâm gia, cái tát này rất là đau.

Hiển nhiên Nghiêm Thịnh cũng biết mình đang trong tình cảnh vi diệu, sắc mặt rất khó coi. Hắn sẵn sàng trả giá vì Thẩm Dục là do hắn thật sự thích Thẩm Dục, muốn bảo vệ cậu bạn nhỏ từ tận đáy lòng.

Nhưng điều này không có nghĩa là Nghiêm Thịnh sẵn sàng đặt cả tôn nghiêm của mình vào đó, không người đàn ông nào thích nhìn thấy người yêu dựa dẫm vào một người đàn ông khác.

Thẩm Dục xin Lâm gia ra mặt cầu xin giúp hắn, tuy không cố ý làm tổn hại tôn nghiêm của Nghiêm Thịnh, nhưng hắn đã thật sự tát vào mặt Nghiêm Thịnh, một cái tát rất mạnh.

Bầu không khí trong đoàn phim thoáng cái trở nên vi diệu, mọi người yên lặng làm việc, bố trí ánh sáng, camera, đường ray, đâu vào đấy.

Đào Mộ, Đỗ Trạch và các diễn viên khác đang đợi ở gần đó, hôm nay là cảnh Đỗ Trạch lãnh cơm hộp, hắn có một đoạn độc thoại trước khi chết. Theo lý thì Đỗ Trạch đã đóng phim nhiều năm, chắc sẽ không căng thẳng gì mấy, nhưng đây là lần đầu hắn diễn cảnh phối hợp với Đào Mộ, Đào Mộ áp chế hắn nhiều đến mức hắn không tỏa sáng được. Lúc trước vai trò của A Trạch là hỗ trợ cho suất diễn của Chu Viễn Đình, tuy trong lòng Đỗ Trạch không quá thoải mái, nhưng cũng thấy không sao cả. Chỉ là cảnh hôm nay thì khác, hắn mới là vai chính của cảnh hôm nay, tuyệt đối không thể để Đào Mộ cướp mất hào quang của hắn ——

Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng khi nói về kỹ năng diễn xuất thì quyết không thể nhận thua dễ dàng được, vai phụ cũng phải có tôn nghiêm.

Để thể hiện tốt hơn, Đỗ Trạch căng thẳng muốn chết lôi kéo Đào Mộ đi đối diễn.

Lâm Dung An thấy bóng dáng Đào Mộ thì mắt sáng lên, hắn cong khóe môi, bước đến chỗ Đào Mộ như một con công xòe đuôi, hắn đưa tay ra, tự giới thiệu: "Chào cậu, Đào tổng, tôi là Lâm Dung An. Tôi rất thích web Phi Tấn của cậu. Rất hay. Không ngờ bản thân cậu còn tuyệt vời hơn."

Đào Mộ nhíu mày. Bởi vì có ký ức kiếp trước nên cậu không có ấn tượng tốt về Lâm Dung An, khó tránh khỏi hơi lạnh lùng: "Chào Lâm tiên sinh, chúng tôi sắp có nhiệm vụ quay phim rất quan trọng, nếu không ngại thì chúng tôi đi đối diễn trước."

Lâm Dung An đụng phải cây đinh mềm cái đinh, xấu hổ thu tay lại, nhưng cũng không để bụng. Hắn thường đi cùng cha và anh cả tiếp đón thương nhân nội địa, biết có rất nhiều người nội địa rất dè dặt do môi trường trưởng thành khác nhau. Chỉ là hắn không ngờ, người có thể vừa sáng lập web Phi Tấn fashion vừa giỏi kinh doanh như vậy, lại là kiểu người lạnh lùng.

Nhưng cậu thật sự rất đẹp, Lâm Dung An bình tĩnh quan sát các đường nét trên khuôn mặt của Đào Mộ, bỗng cảm thấy hơi quen mắt: "Mạo muội hỏi một câu, có ai từng nói cậu rất giống Thẩm tổng chưa?"

Dường như sợ Đào Mộ không thèm quan tâm, Lâm Dung An lại bổ sung thêm: "Chính là anh của Thẩm Dục ấy, Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị. Nếu không phải tôi biết thân phận của Đào tổng, có khi tôi đã nghĩ hai người mới là anh em."



Đào Mộ sắc mặt lạnh lùng: "Nếu đã biết là mạo muội thì Lâm tiên sinh đừng nói bậy."

Lâm Dung An chú ý đến web Phi Tấn, đương nhiên biết quan hệ giữa Đào Mộ và Thẩm gia. Không nói đến những người khác, Đào Mộ chắc chắn không có ấn tượng tốt về Thẩm Dục và Thẩm Nghiên.

"Đào tổng đừng nóng giận. Tôi xin lỗi có được không?" Lâm Dung An nhoẻn miệng cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi nói như vậy cũng không có ý mạo phạm, chỉ là cảm thấy, Đào tổng kỳ tài ngút trời mà lại bị những người trên mạng đánh đồng với chim hoàng yến do Thẩm gia nuôi, thật sự là vấy bẩn nỗ lực và thực lực của cậu. Lâm gia chúng tôi hoàn toàn đánh giá cao hành vi của Đào tổng, nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn hợp tác với web Phi Tấn."

Đào Mộ hơi nghi ngờ quan sát Lâm Dung An, phong cách của người này có gì đó lạ lạ.

"Tôi nghe nói Đào tổng và Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng là đối tác. Tư Bản Khiếu Hằng muốn thu mua vài công ty ở Hương Thành nhưng vẫn không có tiến triển gì. Nếu có cần tại hạ giúp đỡ, xin cứ nói." Lâm Dung An cúi đầu nho nhã lễ độ.

Tư Bản Khiếu Hằng vốn có thực lực hùng hậu, nhưng lại không có căn cơ ở Hương Thành. Hơn nữa trong cuộc khủng hoảng tài chính trước đó, Tư Bản Khiếu Hằng lại chọn đầu tư thị trường chứng khoán Hương Thành, tuy thu nhập chắc chắn rất cao nhưng cũng vô tình đắc tội với toàn bộ giới kinh doanh ở Hương Thành. Đây cũng là lý do vì sao Tư Bản Khiếu Hằng rõ ràng có thực lực cũng có thành ý, nhưng có vài dự án thu mua vẫn tiến triển chậm chạp.

—— Những công ty lâu đời không nhìn rõ tình thế, bọn họ chờ tiền của Tư Bản Khiếu Hằng cứu mạng, nhưng lại cảm thấy đồng ý cho Tư Bản Khiếu Hằng thu mua một cách dễ dàng thì rất mất mặt, vì vậy bắt đầu tính toán chi li ở những chi tiết nhỏ không đáng kể. Để chuẩn bị cho nền tảng mua sắm trực tuyến và tiến thêm một bước mở rộng Tư Bản Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng không thể không thu mua mấy công ty này, thế nên chỉ có thể nhẫn nại kì kèo với bọn họ.

Nhưng nếu có Lâm gia bọn họ đứng ra làm trung gian, không nói đến cái khác, ít nhất có thể khiến mọi người hòa thuận kiếm tiền.

Đây cũng là quyết định quan trọng mà Lâm Dung An đã bàn với cha và anh khi về nhà.

Thể hiện thiện chí với Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, tạo mối quan hệ tốt với Tư Bản Khiếu Hằng và web Phi Tấn, có lời hơn nhiều so với tạo mối quan hệ tốt với Thẩm gia.

Trước đó Lâm gia đã có tâm tư muốn tạo mối quan hệ với Tư Bản Khiếu Hằng, chỉ là không tìm thấy thời gian thích hợp. Lần này nhân lúc đưa Thẩm Dục về đoàn phim, liên hệ với Đào Mộ, người ngoài không biết quan hệ giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, nhưng tầng lớp thượng lưu tin tức nhanh nhạy ở Hương Thành đều ngầm hiểu mà không nói ra.

Chỉ cần có thể thuyết phục được Đào Mộ, muốn được Lệ Khiếu Hằng đồng ý sẽ không khó. Huống chi bản thân Đào Mộ cũng là đối tượng đáng để kết bạn.

Lâm gia gõ bàn tính bùm bùm, muốn thông qua Thẩm Dục để kết bạn với Đào Mộ, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Thẩm gia, uổng cho cha con Thẩm gia còn đang cảm thấy Thẩm Dục trong họa có phúc, có thể leo lên cây đại thụ Lâm gia. Vẫn đang ở khách sạn suy nghĩ xem nên tạo mối quan hệ với Lâm gia như thế nào, thuận tiện bắt đầu hợp tác.

Phải biết rằng Lâm gia là thế gia lâu đời ở Hương Thành, được hưởng tước vị ở hoàng thất nước Y. Năm đó cha của Lâm lão tiên sinh còn được hoàng thất trao tặng danh hiệu thân sĩ hòa bình. Có thể nói, Lâm gia chẳng những có ảnh hưởng vô cùng lớn ở Hương Thành, mà còn ở cả nước Y và Tây Âu.

Nếu tập đoàn Thẩm thị có thể hợp tác với Lâm gia, mở rộng sản nghiệp đến nước Y và Tây Âu, đây chắc chắn sẽ là một bước đi quan trọng trong chiến lược phát triển của tập đoàn. Đương nhiên, để trả ơn, hoặc nên nói là hợp tác giao dịch, Thẩm gia cũng sẵn sàng trợ giúp Lâm gia đứng vững gót chân ở nội địa.

Suy nghĩ rất đẹp, đáng tiếc là Lâm gia không thích Thẩm gia, ngược lại coi trọng Tư Bản Khiếu Hằng và Lệ gia có lực ảnh hưởng trên thị trường quốc tế tài chính và nội địa, thậm chí còn coi trọng web Phi Tấn có lực ảnh hưởng đối với giới trẻ nội địa và các tầng lớp lãnh đạo.

Rõ ràng, nếu bàn về cường cường liên hợp, dù có so sánh thế nào thì tổ hợp Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đều có giá trị hơn Thẩm gia.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Có người bắt đầu chú ý Đào Mộ trông giống Thẩm Thần rồi, sắp bể chưa nhỉ?

Đăng: 22/12/2023
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.