Chương trước
Chương sau
Cảnh gặp mặt đầu tiên của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh trong cốt truyện khi làm thành phim sẽ không quá hai phút, nếu là diễn viên gạo cội, có lẽ một lần là qua, cùng lắm thì chỉ NG hai ba lần rồi bù màn ảnh một chút. Đạo diễn Từ suy xét đến kỹ diễn xuất của Thẩm Dục nên chừa ra cả một buổi sáng, để bảo đảm kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục sẽ không quá thảm thiết khi đối lập với nhóm đại già, nhưng dù vậy, Từ Mục Sâm phát hiện, hắn đã đánh giá cao năng lực của Thẩm Dục ——

Một cảnh này quay suốt buổi sáng, mãi cho đến 4 giờ chiều mới miễn cưỡng đạt yêu cầu của đạo diễn Từ. Đợi tổ đạo cụ và ánh sáng, camera sắp xếp bối cảnh của cảnh tiếp theo xong, trời cũng đã tối.

Cũng may cảnh quay của Đào Mộ và Nghiêm Thịnh là trong quán bar, vì vậy quay ngày hay đêm cũng không ảnh hưởng gì.

Đào Mộ vẫn luôn ngồi phía sau đạo diễn Từ nhìn vào màn hình theo dõi, đứng dậy đi vào phim trường. Chuyên viên trang điểm tiến đến dặm phấn cho Đào Mộ và Nghiêm Thịnh. Nghiêm Thịnh không dám làm động tác gì quá lớn, đành phải dùng mắt liếc xéo Đào Mộ, môi hơi cử động một chút, nói: "Tôi nghe bọn họ nói, kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi."

Đào Mộ cũng vẻ mặt vô cảm trả lời: "Kỹ năng diễn xuất của Nghiêm ảnh đế cũng rất không tồi."

Nghiêm Thịnh cười một tiếng: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, cảnh quay kế tiếp làm phiền Đào tổng cho tôi thấy kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi cỡ nào."

"Xong rồi." Sau khi chuyên viên trang điểm dặm phấn xong, trợ lý cầm bình nước khoáng đã cắm sẵn ống hút đến. Đào Mộ cúi đầu uống miếng nước, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Thịnh: "Ngài sắp được thấy rồi đó."

Nghiêm Thịnh hơi thu lại nụ cười, khí chất xưa giờ luôn ôn hòa bình tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, hơn nữa còn có chút hùng hổ doạ người.

Toàn bộ phim trường tức khắc yên tĩnh lại, các diễn viên còn ở lại phim trường tụ lại với nhau trong một góc camera không quay tới, nhân viên công tác cũng đứng vào vị trí của mình. Bầu không khí trở nên căng thẳng, như thể tên đã lên dây, chạm vào là nổ ngay.

Ngay cả đạo diễn Từ đang ngồi trên ghế đạo diễn cũng nhịn không được ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi.

Thư ký trường quay dập clapboard trước màn ảnh.

Giai điệu DJ sôi động bỗng vang lên, các diễn viên quần chúng đứng trên sàn nhảy rung đùi đắc ý, nữ phục vụ mặc bộ đồ con thỏ giơ khay đi tới đi lui. Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính Nghiêm Khể nằm trước quầy bar, mua một ly, uống say như chết.

Không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh thực sự rất tinh vi. Hắn ngồi trên ghế lắc lư, khuỷu tay chống lên quầy bar, thỉnh thoảng gục gặc lên xuống. Dù là ánh mắt hơi dại ra không thèm để ý xung quanh, hay là lắc lắc ly rượu rồi đổ vào miệng đều có thể làm người ta nhận ra người này đang mượn rượu giải sầu bằng ngôn ngữ cơ thể. Thậm chí có thể thấy khóe môi hơi run rẩy cho thấy trong lòng người này đang rất chua xót, không cam lòng, khắc chế và muốn phát tiết cảm xúc bạo ngược ra ngoài.

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi mắt sáng lên, vẫy tay ra hiệu camera số một quay cận cảnh khuôn mặt và bàn tay của hắn. Tính cách Nghiêm Thịnh trước giờ luôn ôn hòa dễ gần, bình dị gần gũi, vì vậy khi đóng phim, hắn cũng rất giỏi trong việc chăm sóc cho cảm xúc của bạn diễn. Trừ khi bạn diễn là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tinh vi và kinh nghiệm phong phú, nếu không hắn sẽ cố gắng thu liễm khi đối mặt với người mới, rất hiếm khi thấy một màn ảnh dốc hết sức để diễn thế này, phô bày cực kỳ có tính xâm lược.

Giống như sự yên tĩnh trước khi núi lửa phun trào, mặc dù yên tĩnh không gợn sóng, nhưng một khi thả lỏng sẽ rất có sức bùng nổ, lặng lẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Cho dù Nghiêm Thịnh không nói câu nào thì trong toàn bộ màn ảnh, không ai có sức hấp dẫn hơn hắn.

Camera số hai chuyển hướng ra cửa quán bar, khác với dự đoán của mọi người, camera không trực tiếp quay khuôn mặt của Đào Mộ mà tập trung quay đôi chân đang đi giày thể thao màu trắng.

Như để thể hiện tính cách của nhân vật thông qua trang phục, Chu Viễn Đình do Đào Mộ thủ vai thường mặc đồ trắng đen sau khi gia nhập bang phái, có khi là áo phông trắng quần jean đen, có khi là quần jean đen giày thể thao trắng.

Khi Đào Mộ viết tiểu sử nhân vật có từng phân tích hoặc dàn dựng tính cách nhân vật Chu Viễn Đình có hơi cẩu thả. Chu Viễn Đình rất tuấn tú, cũng hiểu rõ bản thân rất có sức hấp dẫn với phái nữ, vì vậy dù đã gia nhập vào hắc bang, Đào Mộ vẫn ăn mặc chỉn chu, trông cực kỳ ngầu.

Vậy mà ở cảnh này, Chu Viễn Đình vốn luôn tinh tế lại không hề phát hiện dây giày của mình bị lỏng, từng bước đi vào quán bar, dây giày lộn xộn như đang phản ánh tâm trạng của chủ nhân.

Nhưng dù vậy, nếu Đào Mộ chỉ có thể biểu hiện ra trình độ thế này, chỉ sợ cậu sẽ bị Nghiêm Thịnh áp diễn.

Chu Viễn Đình đi vào quán bar, đi thẳng đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khể. Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, gọi một ly Whiskey nhưng không uống, cậu đùa nghịch ly thủy tinh, những viên đá trong ly lay động theo, phát ra tiếng leng keng. Chu Viễn Đình đặt một tay lên vai Nghiêm Khể, vẫn giữ trạng thái anh em tốt, hỏi Nghiêm Khể: "Không ngờ anh và Nghiêm Ngự lại là anh em, sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới?"

Mặc dù đau buồn đến mức phải mượn rượu giải sầu, nhưng Nghiêm Khể vẫn là cảnh sát Hương Thành đã được huấn luyện. Kiếp sống nằm vùng quá lâu khiến hắn luôn trong tình trạng cảnh giác cao nhất, huống chi Nghiêm Ngự còn là người nhà mà hắn quan tâm nhất.

Nghe câu đó, ánh mắt Nghiêm Khể lập tức thay đổi. Trong màn ảnh cận cảnh, con ngươi Nghiêm Thịnh chợt mở to, đôi mắt sáng rực lên. Mặc dù các cơ xung quanh hốc mắt bị tác động ngay lúc đó, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Khể đã tỉnh táo lại. Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua bartender trong quầy bar. Quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Đình, vẫn giữ trạng thái uống say: "Cậu nói cái gì!"

Chu Viễn Đình nghiêng người tới trước mặt Nghiêm Khể. Camera dừng hình ảnh của hai người ở mặt bên, Nghiêm Khể nửa nằm trên quầy bar, đang trong trạng thái say khướt, cơ thể thả lỏng, tư thế lười biếng. Nhưng ở phía dưới quầy bar, chân Nghiêm Khể dẫm lên thành ghế, bàn tay phải buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, thể hiện sinh động cảm xúc của một người luôn cảnh giác nhưng lại muốn che đậy quá khứ.

Chu Viễn Đình ngồi bên cạnh vẫn đặt cánh tay lên vai Nghiêm Khể, động tác thân thiết. Tuy nhiên, đáng lẽ nửa người dưới của Chu Viễn Đình cũng sẽ nghiêng về phía hắn vì động tác đó, nhưng lại luôn giữ khoảng cách bằng một nắm tay. Trong màn ảnh, nửa người trên thì trông hai người như anh em tốt kề vai sát cánh, nửa người dưới lại vô thức giữ khoảng cách. Chi tiết nhỏ này đã báo trước hai người sẽ từ cộng sự tin tưởng lẫn nhau dần dần trở thành đối thủ bằng mặt không bằng lòng, cực kỳ có hiệu quả về mặt thị giác.

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình, trong lòng xúc động, ra hiệu cho camera quay cận cảnh mặt Chu Viễn Đình.

Camera số hai di chuyển theo cánh tay của Chu Viễn Đình, đi từ cánh tay đến vai, đến hầu kết rồi đến cằm, cuối cùng lộ ra đôi mắt của Chu Viễn Đình.

Khóe môi Chu Viễn Đình vẫn cong cong như thường lệ, Chu Viễn Đình rất thích cười, là kiểu cười rộ lên trông rất nghịch ngợm, khóe môi nhếch lên, cơ vòng mắt co lại, cơ gò má lớn* và cơ nâng khóe môi đồng thời co bóp, làm vậy thì nụ cười sẽ trọn vẹn hơn. Hơn nữa người trẻ tuổi có collagen dưỡng ẩm** cơ cười*** nên trông cực kỳ trẻ trung đẹp trai, mang theo sự rực rỡ đặc trưng của các bạn nam.

*Cơ gò má lớn (颧大肌),tiếng Anh là Zygomaticus major, một cơ xương giữa xương gò má và môi, có chức năng nâng cao khóe miệng và có thể phối hợp với các cơ khác để hoàn thành các biểu hiện như mỉm cười, nếu cơ gò má lớn bị khiếm khuyết, khi cười lên sẽ có lúm đồng tiền.

**Collagen dưỡng ẩm (胶原蛋白): collagen chứa các yếu tố giữ ẩm tự nhiên ưa nước, và cấu trúc xoắn ba có thể khóa ẩm mạnh mẽ, giữ cho da luôn và mềm mại.

***Cơ cười/ cơ quả táo (苹果肌): tiếng Anh là Risorius muscle, không phải là cơ mà chủ yếu là mô mỡ ở phía trước xương gò má, khi cười lên sẽ hơi phồng lên do cơ mặt co bóp, trông giống như quả táo tròn và sáng bóng nên người Trung gọi là quả táo (苹果).

Thế nhưng hiện giờ, nụ cười của Chu Viễn Đình chỉ đọng lại ở nửa dưới khuôn mặt, cơ gò má lớn chỉ cong lên cho có, cơ vòng mắt lại không hề thay đổi, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm và vô cảm, nhìn từ màn ảnh bỗng có hơi dữ tợn.

Nhìn từ góc độ kịch bản, cảnh này là bước ngoặt khiến Chu Viễn Đình hắc hóa. Chính là trong cảnh này, Chu Viễn Đình biết được, người được cảnh sát chọn để nằm vùng vốn là Nghiêm Ngự, nhưng vì Nghiêm Khể cực lực phản đối nên cuối cùng biến thành cậu.

Cậu vốn dĩ nên thuận lợi tốt nghiệp học viện cảnh sát, trở thành một cảnh sát vẻ vang, bây giờ lại biến thành lưu manh đầu đường mọi người thóa mạ. Người nhà bạn bè xa lánh chỉ trong một đêm, thậm chí cha của Chu Viễn Đình tức đến lên cơn đau tim, không cho cậu bước chân vào nhà. Những bạn học có thành tích kém xa cậu trong thời gian huấn luyện ở trường đều có thể mặc đồng phục cảnh sát khi làm nhiệm vụ, còn cậu mỗi ngày chỉ có thể lang thang trên phố lớn ngõ nhỏ với đám lưu manh. Thỉnh thoảng còn bị những bạn học cảnh sát tạm giam, tay đeo còng, ngồi xổm trong cục cảnh sát, nghe bọn họ răn dạy dạy dỗ như phạm nhân.

Tất cả những điều này đều do người đàn ông trước mắt ban cho cậu, buồn cười là Chu Viễn Đình thật sự xem Nghiêm Khể là cộng sự, còn mơ tưởng phối hợp với hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi vẻ vang quay lại cục cảnh sát đổi hồ sơ mới.

Trong kịch bản, thật ra trước đó còn có một cảnh khác nhằm mở đường cho sự hoắc hóa của Chu Viễn Đình. Là trong lúc vô tình, Chu Viễn Đình gặp được một cảnh sát từng nằm vùng, người đó từng nằm vùng 8 năm ở hắc bang, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ trở lại cục cảnh sát, nhưng thứ nghênh đón hắn không phải là hoa tươi, tiếng vỗ tay, quyền cao lộc hậu, mà là những thói quen xấu còn sót lại từ những năm tháng khi nằm vùng hắc bang —— khiến hắn không thể hòa hợp được với các đồng nghiệp khác trong cục cảnh sát.

"Bọn họ luôn nói, quan chính là quan, tặc chính là tặc, quan binh bắt tặc là chuyện đương nhiên. Nhưng rốt cuộc cái gì là quan, cái gì là tặc?"

"Nếu cậu làm việc trong cục cảnh sát, mỗi ngày mặc đồng phục cảnh sát đi làm, thì cậu là quan. Còn nếu cậu sống trong ổ cướp, vậy cậu chính là tặc."

"Tôi nằm vùng 8 năm, để lừa lòng tin của lão đại, chuyện xấu gì tôi cũng làm, chém người, buôn lậu ma túy, chơi gái mại dâm, ở đó người ta ai cũng làm, chẳng lẽ cậu không làm? Nhưng cảnh sát có thể làm những việc này sao?"

"Tôi nằm vùng 8 năm, trở lại cục cảnh sát, các bạn học cảnh sát đều đã lên chức thanh tra cấp cao, mối quan hệ trải rộng khắp giới cảnh sát Hương Thành, chỉ có tôi là người duy nhất không biết ai ngoại trừ cấp trên của tôi. Đi ra ngoài phá án với những người đó, những người đó còn nghi ngờ tôi liệu có mật báo cho hắc bang không. Còn những người anh em trước kia từng chắn đao giúp tôi, nếu như đặt trên chiến trường, bọn họ chính là chiến hữu. Vậy mà tôi lại đích thân đưa bọn họ đi ăn cơm tù..."

"Người nằm vùng không có nhân quyền, một ngày là tặc, suốt đời là tặc. Quan không tin cậu, tặc cũng chịu không nổi muốn giết cậu báo thù. Hai mặt đều không phải người. Cậu muốn thoát khỏi bóng ma của những năm này, nào có dễ như vậy."

Sau đó, vị cảnh sát nằm vùng này bị anh em của hắn chém chết sau khi ra tù.

Mà trước cảnh đó, Chu Viễn Đình và đám Đỗ Trạch dẫn theo anh em sống mái với bang phái khác, cuối cùng bị Nghiêm Ngự dẫn theo đám cảnh sát bắt được. Cậu bị còng tay và ngồi xổm trong cục cảnh sát để ghi lời khai, bị Nghiêm Ngự lời lẽ chính đáng chỉ trích cậu chìm đắm trong trụy lạc, khiến người ta thất vọng.

Chính trong hoàn cảnh đó, Chu Viễn Đình biết được mối quan hệ anh em giữa Nghiêm Khể và Nghiêm Ngự, đồng thời biết được Nghiêm Khể vì bảo vệ em trai mà hại người khác đi làm nằm vùng, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Có sự trải đường trước đó và tất cả những cảm xúc tích lũy đã lâu mới có thể bùng nổ cảm xúc trong cảnh này, nhưng Đào Mộ chưa quay bất kỳ cảnh nào trước đó, chưa tích lũy cảm xúc mà đã yêu cầu bùng nổ ngay lập tức, đạo diễn Từ vốn còn đang lo Đào Mộ sẽ biểu hiện hơi kém một chút, dù sao trong cảnh này, biểu hiện của Nghiêm Thịnh thật sự quá tốt.

Chỉ là không ngờ rằng biểu hiện của Nghiêm Thịnh xuất sắc, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Tôi nói tôi không biết anh và Nghiêm Ngự là anh em ruột." Chu Viễn Đình ghé vào tai Nghiêm Khể, cánh tay từ tư thế kề vai sát cánh biến thành đè sau cổ hắn: "Hai chúng ta là cộng sự, sir Chu kêu tôi ngoan ngoãn phối hợp với công việc của anh, còn kêu chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, kết quả anh Nghiêm lại không chịu nói với tôi chuyện quan trọng như vậy."

Chu Viễn Đình khẽ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Anh Nghiêm, có phải từ đầu tới cuối anh chưa từng tin tưởng tôi đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.