Phương Nhược Đề căng thẳng liên hệ với người đại diện, yêu cầu người đại diện của cô nhanh chóng liên hệ với các tờ báo lá cải để mua lại những bức ảnh vẽ hoa trên mắt của cô. Tốt nhất là đừng bị đăng lên báo, nếu không cô chắc chắn sẽ bị tất cả nữ nghệ sĩ Hương Thành cười nhạo.
Bartender đằng sau quầy bar thấy cảnh này, lắc đầu nói: "Anh đẹp trai nói quá rồi. Trong quán bar khá tối, cậu lại còn trang điểm khói, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Vả lại cậu cũng biết độ phân giải của những chiếc camera mà paparazzi Hương Thành sử dụng rồi đó, sao có thể chụp rõ được, cũng đâu phải chụp ảnh cận cảnh như quay phim."
Phương Nhược Đề thấy cũng đúng, nói vậy là cô hoàn toàn bị Đào Mộ lừa rồi.
"Anh bạn trẻ." Phương Nhược Đề gõ ngón tay thon dài, móng tay được sơn màu đỏ lên quầy bar, bất mãn phàn nàn: "Cậu đối xử với chị gái xinh đẹp như vậy, sau này làm sao kiếm được bạn gái."
Đào Mộ mỉm cười, vẻ mặt nghiêm trang: "Có hả? Có lẽ vì tôi khá nhạy cảm với con gái trang điểm."
Phương Nhược Đề là nữ chính 《 Hắc Bạch 》, cô cũng rất tò mò về Đào Mộ — người con trai chưa tiến tổ đã giúp đoàn phim lên hot search. Vì vậy cô có lên mạng tìm kiếm những tin tức liên quan đến Đào Mộ, đương nhiên cũng biết chuyện lúc trước Đào Mộ trang điểm cho nữ minh tinh, kết quả là gây chấn động giới thời trang. Và cô cũng có đăng ký web Phi Tấn, ngoài việc tìm thấy thú vui buôn chuyện, cô còn rất ghen tỵ với độ nổi tiếng của những nữ minh tinh nội địa —— rõ ràng cô chưa từng nghe nói đến những nữ nghệ sĩ đó, nhưng bọn họ lại được hàng trăm vạn fan trên Phi Tấn, siêu ghen tỵ luôn ấy chứ.
"Quả nhiên Hương Thành vẫn còn quá nhỏ." Phương Nhược Đề lắc đầu cảm thán, ra hiệu bartender rót cho cô một ly rượu cocktail: "Tính tổng số người ở Hương Thành, chỉ sợ còn không nhiều người bằng một tỉnh lớn ở nội địa. Trước kia chúng tôi quay phim điện ảnh, nếu doanh thu phòng vé được trên mấy ngàn vạn là đã mừng lắm rồi. Không ngờ trong nội địa lại có rất nhiều bộ phim trên trăm triệu, nhưng không biết có phải do bầu không khí không phục hay không, mà doanh thu phòng vé điện ảnh Hương Thành của chúng tôi ở nội địa lại không được tốt lắm."
Nói đến đây, Phương Nhược Đề mỉm cười nhìn Đào Mộ: "Bảo sao lần này Đào tổng tham gia 《 Hắc Bạch 》 lại không muốn mang vốn vào đoàn. Chẳng lẽ cậu cũng không lạc quan về doanh thu phòng vé của bộ phim ở nội địa?"
Khi tin tức Đào Mộ sắp tiến tổ 《 Hắc Bạch 》 được lan truyền, Phương Nhược Đề không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao thì cô cũng rất hứng thú với Đào Mộ. Đọc một đống tin đồn liên quan, cô tất nhiên biết tuy Đào Mộ chưa chính thức debut, nhưng lại rất thích mang vốn vào đoàn. Trên mạng luôn truyền nhau rằng, trước đó là Đào Mộ tiến tổ quay một bộ phim truyền hình, chỉ đóng một vai phụ nhỏ trong chưa đầy 3 tập, thế mà lại thu hút được 1400 vạn đầu tư.
Kinh phí chế tác 《 Hắc Bạch 》 chỉ mới 5000 vạn. Hơn nữa bộ phim này còn quy tụ nhiều minh tinh hạng nhất ở lưỡng ngạn tam địa. Mặc dù Đào Mộ cũng sắm vai nhân vật không xuất hiện nhiều, nhưng suất diễn lại rất quan trọng. Vậy mà cậu lại không chịu đầu tư, có thể thấy Đào Mộ không xem trọng thành tích phòng vé của bộ phim này.
Phương Nhược Đề là nữ minh tinh hạng nhất ở Hương Thành, thù lao đóng phim là 500 vạn, đồng thời cũng nhận được 1% doanh thu phòng vé, vì vậy Phương Nhược Đề hy vọng doanh thu phòng vé của bộ phim này càng cao càng tốt. Nhưng Hương Thành chỉ là một nơi nhỏ, thị trường lại quá lớn nên đã bão hòa từ lâu. Nếu thật sự muốn kiếm tiền thì phải đến nội địa mới được.
Có thể tưởng tượng Phương Nhược Đề đã thất vọng đến mức nào khi biết Đào Mộ không rót vốn vào đoàn phim.
Dù sao Đào Mộ không chỉ là diễn viên, ánh mắt đầu tư và tài năng kinh doanh của cậu thậm chí còn được nhiều người biết đến hơn so với kỹ năng diễn xuất của cậu.
Nhận thấy ánh mắt u oán của Phương ảnh hậu, Đào Mộ nhoẻn miệng cười: "Phương ảnh hậu hiểu lầm rồi. Không phải tôi không lạc quan về phòng vé 《 Hắc Bạch 》, chỉ là kinh phí chế tác 5000 vạn đã đủ dùng, nếu tôi miễn cưỡng rót vốn vào cũng không có chỗ dùng. Với lại tôi chỉ là người mới, nếu tùy tiện mang vốn vào đoàn, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho mọi người. Vì vậy, tôi nên thành thật đóng phim thì tốt hơn."
Phương Nhược Đề cười như không cười nhìn Đào Mộ. Có thể nói dối một cách nghiêm túc như vậy, quả nhiên là ăn chén cơm của ngành này rồi.
Hai người trò chuyện không bao lâu, người đại diện của Phương Nhược Đề là Khâu Hi Anh đã đến đón cô. Đó là một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc bộ vest công sở màu đen, trông rất khôn khéo giỏi giang.
Khi Khâu Hi Anh nhìn thấy Đào Mộ cũng đang ngồi ở quầy bar, trong mắt cô cũng hiện lên theo kinh ngạc và thèm muốn không thể giấu được. Là một người đại diện kim bài trong giới giải trí Hương Thành, Khâu Hi Anh đã gặp gỡ rất nhiều nam minh tinh từ khi bước chân vào ngành này. Không thể không nói, ngoại hình của Đào Mộ dù có đặt ở Hương Thành cũng thuộc dạng đỉnh cao. Quan trọng nhất là khí chất trên người Đào Mộ, xen lẫn giữa trưởng thành và ngây ngô, lạnh lùng và nóng bỏng, bất cần đời và nghiêm túc, cực kỳ mâu thuẫn phức tạp. Cũng giống như mực nước mùa thu sâu không thấy đáy, nhìn làn nước lấp lánh có thể phản chiếu những màu sắc chói lóa, tuy nhiên bên dưới mặt nước không thể nhìn thấu kia lại vô cùng sâu thẳm và nội liễm. Khác với những chàng trai trẻ khác, cũng không giống những người đàn ông trưởng thành xảo quyệt.
Câu nói vừa mặn vừa ngọt vương tử bách biến*, chính là để nói về loại người như Đào Mộ.
*Vừa mặn vừa ngọt, vương tử bách biến (可盐可甜,百变王子): vừa mặn vừa ngọt là để chỉ một người có thể ngầu và độc đoán, cũng có thể dễ thương và đáng yêu, với nhiều phong cách khác nhau và có thể chuyển đổi liền mạch giữa các phong cách này. Vương tử thì chỉ là biệt danh, bách biến là có thể thay đổi nhiều phong cách khác nhau.
Nghe nói đến bây giờ vị Đào tổng này vẫn chưa có người đại diện, nếu có thể ký hợp đồng với cậu thì tốt rồi. Nhưng hiển nhiên với thân phận và địa vị hiện giờ của Đào Mộ, cậu chắc chắn sẽ không tùy tiện ký hợp đồng với công ty điện ảnh của người khác. Vì vậy tuy Khâu Hi Anh có thèm muốn nhưng cũng nghĩ trong đầu mà thôi. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn thử ký hợp đồng quản lý với Đào Mộ ở Hương Thành.
Đào Mộ ngồi thưởng thức Whiskey trước quầy bar hiển nhiên không biết người đại diện kim bài của Hương Thành đã nhìn cậu vài lần, dùng những tính từ thổ điệu tra* để hình dung cậu.
*Thổ điệu tra (土掉渣): từ 掉渣 đi kèm với từ 土 thì là một thuật ngữ xúc phạm, có nghĩa "cực đoan, không thể được nữa…", nhưng khi viết là 帅得掉渣 thì nghĩa là "không thể nào đẹp hơn được nữa", 2 trường hợp khác nhau nhe, tạm thời mình chỉ biết là vậy.
Dù sao lần này cậu dẫn mọi người đến hợp đêm là còn có nhiệm vụ khác. Mặc dù khi trò chuyện với Phương Nhược Đề, xuất phát từ lễ phép, Đào Mộ phải dành một chút sự chú ý cho Phương Nhược Đề. Nhưng hầu hết tinh lực Đào Mộ vẫn tập trung vào việc quan sát học viên, vì vậy lúc Khâu Hi Anh đến, Đào Mộ chỉ lễ phép trò chuyện vài câu, cũng không chú ý nhiều nữa.
Cũng may hàm dưỡng của cậu không tồi, lễ nghi xã giao khéo léo đã khắc sâu vào xương cốt. Mặc dù không chút để ý nhưng cũng không làm ra bất kỳ hành động thất lễ nào, chỉ nói vài câu ngắn gọn súc tích đã khiến Khâu Hi Anh cảm thấy như tìm được tri kỷ.
Nhưng Phương Nhược Đề dường như nhận ra điều gì đó, sau khi trò chuyện vài câu với Đào Mộ, cô lập tức dẫn người đại diện vẫn còn thèm nói rời đi.
Chỉ trong thời gian ngắn, tin đồn Đào Mộ dẫn học viên của học viện cảnh sát Hương Thành trốn học đến hộp đêm, nhĩ tấn tư ma* trò chuyện vui vẻ với ảnh hậu Phương Nhược Đề đã truyền khắp nơi. Đến sáng hôm sau, tất cả trang nhất của các tờ báo giải trí đều có tiêu đề liên quan đến họ.
*Nhĩ tấn tư ma (耳鬓厮磨): là một thành ngữ TQ, mô tả một tình huống tương tác thân mật của những người yêu nhau. Bên mình thường dịch ra là "vành tai tóc mai chạm nhau" ấy.
Đào Mộ chưa bao giờ đánh giá cao tiết tháo của đám paparazzi ngồi lê đôi mách ở Hương Thành, vì vậy những tin tức được đưa ra đó đều nằm trong dự kiến của cậu. Ngược lại, những học viên trốn ra ngoài chơi với Đào Mộ đến hơn nửa đêm đều không nghĩ tới tình huống này, tức khắc hoảng loạn.
Nhưng bọn họ không có ý trách tội Đào Mộ, chỉ là lúc tập thể dục buổi sáng thì hơi căng thẳng, ủ rũ đợi huấn luyện viên trừng phạt.
Những học viên đêm qua cũng thức đến hơn nửa đêm chỉ để chăm sóc cho Thẩm Dục — người bị bong gân trong lúc luyện tập, đau đến mức khóc sưng cả mắt — nên sáng hôm sau khi tập thể dục buổi sáng đều đau đầu, không giấu được sự ghen tỵ. Nguyên một bọn có quầng thâm dưới mắt còn thâm hơn cả đám Giang Cảnh Văn, từ lúc tập thể dục buổi sáng đã hả hê chờ huấn luyện viên tức giận, kết quả chờ đến khi tập thể dục buổi sáng kết thúc cũng không thấy huấn luyện viên tỏ thái độ gì.
Đám học viên lấy Chung Thừa Chí dẫn đầu tức khắc thiếu kiên nhẫn, không khỏi mở miệng chất vấn huấn luyện viên vì sao không phạt những người đã trốn học đi hộp đêm hôm qua.
"PC92311, cậu đang chất vấn tôi sao?" Huấn luyện viên luôn luôn nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
"Không có, sir. Em chỉ là muốn biết vì sao trường học không trừng phạt những học viên vi phạm nội quy nhà trường." Chung Thừa Chí đứng thẳng người, mắt nhìn phía trước, tự tin hỏi: "Chẳng lẽ vì người cầm đầu làm trái với quy định là Đào Mộ sao?"
Huấn luyện viên thiết diện mặt không cảm xúc nhìn Chung Thừa Chí một lúc lâu, cho đến khi trên mặt Chung Thừa Chí hiện lên một tia bất an và hoảng sợ mới hỏi: "Còn ai có suy nghĩ tương tự vậy không?"
Học viên chơi thân với Chung Thừa Chí, học viên đồng tình với Thẩm Dục, học viên không thích Đào Mộ đều lần lượt đứng ra.
"Nhà trường làm vậy là thiên vị sinh viên dự thính có bối cảnh, chúng em không phục."
Huấn luyện viên thiết diện liếc nhìn từng học viên đang bất bình, trầm giọng nói: "Sở dĩ trường học không trách phạt các học viên đi chơi tối qua, là vì PC92577 đã xin nghỉ với nhà trường trước. Vì vậy hôm qua cậu ấy dẫn người đi chơi hộp đêm thuộc về hành vi riêng tư của học viên nghiệp dư. Không vi phạm pháp luật Hương Thành, cũng không vi phạm nội quy học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành. Nghe hiểu chưa?"
PC92577 là mã sinh viên của Đào Mộ khi trải nghiệm ở học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành. Đây là Đào Mộ cố ý yêu cầu. Đào Mộ thậm chí còn liên lạc với đạo diễn Từ Mục Sâm của đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, muốn đổi mã sinh viên của Chu Viễn Đình thành cái này. Từ Mục Sâm cảm thấy cách làm này có lợi cho việc tuyên truyền, nên cũng đồng ý.
Sau khi nghe những lời này, tất cả học viên nhìn nhau. Đám Giang Cảnh Văn vui mừng khôn xiết, không ngờ Đào Mộ đã suy xét đến việc này trước. Đám Chung Thừa Chí lại càng không phục: "Nhưng mà ——"
"Không có nhưng nhị gì hết!" Huấn luyện viên thiết diện lạnh lùng ngắt lời đám học viên phản bác: "Các cô cậu rảnh rỗi chất vấn trường học, suy nghĩ bậy bạ, sao không đặt tâm tư vào việc học. Là học viên chính thức của học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành, thành tích của các cô cậu còn kém hơn cả học viên dự thính. Các cô cậu không thấy hổ thẹn sao? Nếu tất cả cảnh sát Hương Thành đều có phẩm chất nhưng các cô cậu, người dân Hương Thành làm sao có thể giao tính mạng cho cảnh sát Hương Thành được. Từ giờ trở đi, mọi kết quả huấn luyện không đạt tiêu chuẩn sẽ bị gọi đi đào tạo thêm."
Khi huấn luyện viên thiết diện nói tới đây, còn dùng dùi cui chỉ vào Đào Mộ, nói một cách đơn giản thô bạo: "Tất cả tiêu chuẩn đều lấy theo kết quả đánh giá của PC92577. Những người có thành tích cao hơn PC92577 sẽ không sao. Không cao hơn PC92577 đều sẽ huấn luyện thêm."
"Bây giờ tất cả chạy quanh sân 10 vòng trước khi ăn sáng."
Đám học viên nhìn nhau, ai cũng biết đây là hình phạt của huấn luyện viên về tội nghi ngờ quyết định của nhà trường. Đám Chung Thừa Chí nín thở nhìn thoáng qua Đào Mộ, cam chịu đi chạy bộ. Còn về đám Giang Cảnh Văn, nhà trường không truy cứu chuyện bọn họ lén chạy ra ngoài đi hộp đêm đã phải thắp nhang cảm ơn, ai còn dám nói nhiều nữa.
Huấn luyện viên thiết diện nhìn mọi người chạy trong sân thể dục, rồi lại nhìn Thẩm Dục luôn ngồi dưới bóng cây không nói gì, khẽ cau mày.
Cũng may hai người này không ở học viện cảnh sát quá lâu, còn vài ngày nữa là cút đi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]