Chương trước
Chương sau
Thấy có người bôi nhọ Đào Mộ, Giang Cảnh Văn cũng cười ha ha đáp trả: "Tôi đề nghị cậu đọc nhiều tin tức nội địa một chút, hiểu rõ tình hình rồi hẵng nói chuyện. Lúc trước Thẩm Dục vẫn còn là con trai út không có quyền thừa kế của nhà họ Thẩm, Đào tổng của chúng tôi cũng không hề tỏ ra yếu thế trước chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị. Rõ ràng là Thẩm Dục luôn quấy lấy Đào Mộ, là Đào Mộ của chúng tôi lười quan tâm đến cậu ta. Sự thật đã quá rõ ràng, Đào Mộ của chúng tôi chỉ thích chơi với những người ưu tú mà thôi."

"Cậu nói những lời đó là nói chúng tôi không đủ ưu tú à?" Bạn học nói chuyện lúc nãy hừ lạnh, vươn tay đẩy Giang Cảnh Văn: "Cậu nói rõ ràng hơn đi. Là chúng tôi không thích chơi cùng Đào Mộ, không chịu nổi bộ mặt đạo đức giả của cậu ta. Nhưng còn các cậu, ngày nào cũng theo sau mông nịnh bợ người ta, bộ định nhận lợi ích gì sao?"

"Này, nói gì đó hả?" Giang Cảnh Văn lập tức bộc phát, cũng đẩy lại người nọ: "Chung Thừa Chí, tôi cảnh cáo cậu, ăn có thể bậy nhưng nói thì không được bậy."

"Tôi nói sai sao?" Chung Thừa Chí cười nhạo: "Ai cũng có mắt, cậu tưởng người khác không nhìn thấy sao? Tôi nói này, Đào Mộ cũng chỉ là diễn viên tới học viện cảnh sát để trải nghiệm sinh hoạt mà thôi. Đợi đến khi đoàn phim quay phim là người ta sẽ rời đi, đến lúc đó có lẽ cả đời này cũng không gặp lại nhau lần nào. Các cậu nịnh nọt cũng vô ích, chẳng lẽ thật sự cho rằng sẽ nhận được lợi lộc gì sao?"

Thật ra thì cũng có lợi lộc đó, chẳng hạn như Đào Mộ thường xuyên dạy mọi người kỹ năng chiến đấu, thậm chí còn dạy mọi người cách tạo dáng để trông ngầu hơn, cũng thường xuyên mời mọi người đi ăn. Nhưng đúng như Giang Cảnh Văn đã nói, Đào Mộ chỉ thích chơi với những người ưu tú, khả năng chịu đựng của Đào Mộ với những người không ưu tú tương đối thấp, cho nên Đào Mộ căn bản không thèm quan tâm đến loại người như Chung Thừa Chí.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Chung Thừa Chí ghét Đào Mộ đến vậy. Khi Đào Mộ mới tham gia lớp chiến đấu, hắn đã bất mãn vì điểm chiến đấu của Đào Mộ cao hơn hắn, càng ghét hơn nữa là các bạn học nữ luôn hét chói tai khi Đào Mộ chiến đấu với huấn luyện viên. Một tên nội địa dựa vào mặt để kiếm cơm lại dám chạy đến học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành của bọn họ để thể hiện. Không biết nhà trường nghĩ thế nào mà lại cho phép loại người như Đào Mộ đến học viện cảnh sát để trải nghiệm sinh hoạt.

"Tôi coi thường cái dáng vẻ lôi thôi đó của cậu ta, tôi biết cậu ta xuất thân từ võ thế, biết công phu thì đã sao, cũng đâu cần phải khoe khoang trước mặt chúng tôi."

Chỉ vì có thêm một Đào Mộ, huấn luyện viên càng có chỗ để phê bình bọn họ nhiều hơn. Như thể sinh viên cảnh sát chính quy như bọn họ kém hơn một người đóng phim đến dự thính, đúng là mắc cười, dù có diễn xuất tốt hơn thì thế nào? Chẳng lẽ sau này người dân Hương Thành gặp nguy hiểm, mọi người phải trông đợi một diễn viên đứng lên chống lại kẻ bắt cóc sao? Còn không phải dựa vào cảnh sát bọn họ sao.

"Chung Thừa Chí, cậu nói như vậy không thấy quá đáng sao?" Bạn học nữ bên cạnh không nghe nổi nữa, vặn lại: "Mặc kệ sau này Đào Mộ có rời đi hay không, bây giờ mọi người đều là bạn học, đương nhiên phải hòa thuận với nhau, những lời cậu nói thật sự rất khó nghe."

"Cậu chỉ đang ghen ghét Đào Mộ đẹp trai hơn cậu, công phu tốt hơn cậu. Tôi khuyên cậu, nếu có thời gian thì huấn luyện nhiều hơn đi, miễn cho lần nào huấn luyện viên cũng dạy lại cho cậu. Bản thân mình kéo chân sau của mọi người, lại còn rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác."

"Này, cậu nói vậy là có ý gì? Ai nói lúc huấn luyện tôi kéo chân sau ——"

"Ê, đừng có cãi nhau nữa. Bọn họ bắt đầu nói chuyện rồi." Có người vỗ vai Giang Cảnh Văn: "Cậu mau dịch bọn họ đang nói gì đi?"

"Việc huấn luyện ở học viện cảnh sát thực sự rất mệt mỏi. Dù tớ có cố gắng thế nào cũng không theo kịp các cậu. Mộ Mộ, cậu có thể giúp tớ không?" Thẩm Dục trông mong nhìn Đào Mộ: "Tớ không mong sẽ mạnh mẽ được như cậu, tớ chỉ hy vọng sẽ không kéo chân sau của mọi người mà thôi."

"Loại huấn luyện cơ bản này tôi không giúp được gì cho cậu đâu." Đào Mộ vẻ mặt không thay đổi, giải thích: "Thay vì đến tìm tôi, còn không bằng cậu đi tìm các huấn luyện viên, tôi nghĩ bọn họ chắc là có thể giúp được cậu."

"Nhưng các huấn luyện viên nghiêm túc quá, lần nào bọn họ cũng nói chuyện rất lớn tiếng, tớ sợ." Thẩm Dục nói xong thì vành mắt đỏ bừng, vẻ mặt ấm ức nhìn Đào Mộ: "Cậu không giúp tớ được sao? Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, cậu nhẫn tâm nhìn tớ vĩnh viễn không theo kịp mọi người sao? Kỳ thực có những lúc, tớ thật sự cảm thấy cậu rất tàn nhẫn, mặc kệ tớ có cố gắng thế nào, cậu vẫn luôn lạnh lùng từ chối cách xa tớ ngàn dặm. Đào Mộ, cậu không thể cho tớ chút hy vọng sao?"

"Này, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao Thẩm Dục lại khóc? Có phải tên khốn Đào Mộ lại ức hiếp cậu ấy hay không?" Chung Thừa Chí không hiểu môi ngữ, cũng không nghe được Đào Mộ và Thẩm Dục đang nói gì. Vừa thấy Thẩm Dục chưa nói được hai câu mà vành mắt đỏ lên, lập tức đổ trách nhiệm lên đầu Đào Mộ: "Chắc chắn là Đào Mộ ức hiếp Thẩm Dục. Tôi biết ngay mà, Đào Mộ cực kỳ ghét Thẩm Dục, cậu ta chắc chắn sẽ không hòa nhã với Thẩm Dục."

Chung Thừa Chí tức giận muốn tranh luận với Đào Mộ, bị các bạn học khác nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Cậu đừng có bốc đồng như vậy, nghe xem Cảnh Văn nói gì đã."

"Nghe cậu ta nói làm cái gì? Cậu ta rõ ràng chung phe với đám Đào Mộ." Chung Thừa Chí căm tức nhìn Giang Cảnh Văn: "Nếu không vì sao nghe xong lại không nói gì?"

Giang Cảnh Văn trợn trắng mắt liếc Chung Thừa Chí, miêu tả lại lời nói của Thẩm Dục một cách ngắn gọn và toàn diện. Sở dĩ hắn im lặng một lúc lâu, hoàn toàn là vì ghê tởm cái logic của Thẩm Dục. Mà không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy lời nói của Thẩm Dục có hơi kỳ quái.

"Nếu không phải mọi người từng đi WC chung trong giờ giải lao, tôi thật sự tưởng Thẩm Dục là con gái, thế mà lại sợ huấn luyện viên nói chuyện lớn tiếng, thiệt hay giả vậy? Hơn nữa, nếu cậu ta sợ huấn luyện viên đen mặt, nhưng rõ ràng sắc mặt Đào Mộ lúc nói chuyện với cậu ta còn khó coi hơn, vì sao cậu ta không sợ Đào Mộ?"

Chung Thừa Chí nóng lòng nói: "Các cậu thấy chưa, tôi đã nói là Đào Mộ đang ức hiếp Thẩm Dục mà. Rõ ràng Thẩm Dục đã cố gắng như vậy, vì sao cậu ta không cho Thẩm Dục một cơ hội. Chỉ là dạy cho bạn bè thôi mà, có cần phải kiêu ngạo như vậy không, không phải cậu ta chỉ kiếm được một chút tiền thôi sao, có cần phải coi thường người bình thường như chúng ta không? Rõ ràng biết Thẩm Dục sợ huấn luyện viên đen mặt, vì sao còn ép Thẩm Dục đi tìm huấn luyện viên? Cậu ta rất thích dạy cho người khác kỹ năng chiến đấu mà? Vì sao không chịu dạy cho Thẩm Dục? Chẳng lẽ sợ Thẩm Dục học được kỹ năng chiến đấu, sau này khi đóng phim sẽ xuất sắc hơn cậu ta?"

"Tôi đã nói loại người như Đào Mộ sẽ không đối xử chân thành với người khác. Sở dĩ cậu ta chịu dạy các cậu kỹ năng chiến đấu, là vì các cậu không có đe dọa gì đến cậu ta mà thôi. Nếu các cậu cũng đi đóng phim, chỉ sợ người đầu tiên mà Đào Mộ nhắm vào chính là các cậu."

"Cậu kích động như vậy làm gì? Tôi lại cảm thấy Đào Mộ nói rất có lý. Nền tảng của Thẩm Dục quá kém, điểm thiếu sót của cậu ta chính là tố chất thân thể và huấn luyện cơ bản, mấy thứ này dù có nhờ Đào Mộ dạy cho, Đào Mộ cũng không cách nào thay đổi được. Còn không bằng đi tìm huấn luyện viên nhờ giúp đỡ, ít nhất huấn luyện viên có thể sửa đúng động tác lại cho Thẩm Dục, hơn nữa còn rất kiên nhẫn." Bạn học nữ trước đó nói chuyện giúp Đào Mộ hừ một tiếng, tự nhận nói rất công bằng: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các huấn luyện viên của học viện cảnh sát chúng ta quả thật rất nghiêm túc. Suốt ngày cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc, giống như chúng ta thiếu bọn họ 500 vạn vậy."

"Làm ơn đi, chúng ta là cảnh sát đó. Không nghiêm túc thì chẳng lẽ ngày nào cũng cười hì hì. Cậu tưởng đây là giáo viên mầm non hả?" Giang Cảnh Văn không đồng tình, nhìn Thẩm Dục đứng trên sân thể dục, tiếp tục phiên dịch môi ngữ. "Mộ Mộ, tớ không rõ vì sao cậu lại chán ghét tớ như vậy. Rốt cuộc cậu ghét tớ ở đâu, tớ sửa được không? Tớ thực sự rất muốn kết bạn với cậu." Thẩm Dục nói, vẻ mặt mong đợi nhìn Đào Mộ: "Tớ muốn trở nên ưu tú giống cậu, chẳng lẽ vậy cũng không được sao?"

Đương nhiên là được rồi! Chỉ cần cậu không tới làm phiền tôi, dù cậu có muốn trở thành người giỏi nhất thế giới tôi cũng không quan tâm.

Đào Mộ chán ngán thở dài: "Tôi thấy cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên chữa lành cái chân đi, sau đó đi tìm huấn luyện viên, luyện tập bài động tác nhỏ. Quan trọng là mỗi động tác đều phải làm tại chỗ. Dù sao khi thực sự đóng phim, cậu cũng sẽ có diễn viên đóng thế. Cậu chỉ cần thực hiện đúng những động tác dừng hình ảnh là được."

"Nhưng lần này tớ tham gia đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, cha và anh hai nói tớ nên cố gắng đừng sử dụng diễn viên đóng thế, tự mình quay toàn bộ cảnh quay." Thẩm Dục suy nghĩ một chút rồi tự tin nói: "Vả lại tớ cũng đã đọc kịch bản rồi, Nghiêm Ngự do tớ sắm vai không có nhiều cảnh diễn, cảnh đánh diễn cũng rất ít. Tớ cảm thấy mình có thể làm được những động tác đó, bây giờ tớ chỉ cần cậu giúp tớ mà thôi."

"Mộ Mộ, tớ không quen biết ai ở Hương Thành. Chỉ có cậu là có thể giúp tớ thôi."

Bị Thẩm Dục nhìn bằng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng, Đào Mộ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Giống như một miếng thuốc cao bôi trên da chó đã thành tinh, không màng đến ý nguyện của cậu mà bất chấp dán lên người cậu.

Thà hắn e sợ, tránh cậu còn không kịp như kiếp trước còn hơn!

Không biết kiếp này cậu đã tạo cái nghiệt gì nữa, Đào Mộ xoa huyệt thái dương: "Tôi cũng rất bận, không có thời gian quan tâm chuyện của cậu. Hơn nữa cậu đã ở học viện cảnh sát lâu như vậy, tôi thấy có rất nhiều học viên rất thích cậu, thái độ rất tốt với cậu, cậu hoàn toàn có thể nhờ bọn họ dạy cậu."

Mặc dù kỹ năng chiến đấu của đám người đó hơi yếu, nhưng dù sao cũng là học viên chính quy, chắc vẫn có thể dạy Thẩm Dục tạo dáng được.

Thẩm Dục nghe vậy, cũng khó mở miệng nói rằng hắn không muốn tìm người khác, chỉ muốn Đào Mộ giúp hắn. Hắn lắp bắp hồi lâu cũng không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ có thể mong đợi nhìn Đào Mộ.

Ở bên kia, sắc mặt của một số học viên không được tốt lắm sau khi nghe Giang Cảnh Văn "thuật lại". Nhất là những fan trung thành của Thẩm Dục do Chung Thừa Chí dẫn đầu. Không thể không nói, từ khi Thẩm Dục vào trường, những học viên này đối xử với Thẩm Dục cực kỳ tốt. Có lẽ vì Thẩm Dục quá mảnh mai nhỏ yếu, trước đó được người nhà bảo vệ rất kỹ, cả người toát ra khí chất của một loại cây được nuôi trong nhà kính.

Những học viên này sợ Thẩm Dục bị ấm ức, ngày nào cũng cam tâm tình nguyện giúp Thẩm Dục làm việc nhà, làm trực nhật, thậm chí cam tâm tình nguyện bị Thẩm Dục kéo chân sau. Kết quả đã trôi qua mấy tuần, trong mắt Thẩm Dục, bọn họ vẫn chỉ là người xa lạ, thậm chí còn kém hơn cả một người ngoài luôn đối xử lạnh lùng với hắn như Đào Mộ.

Thật sự có hơi buồn bã.

Nhưng chỉ một lát sau, những người như Chung Thừa Chí lại bào chữa cho Thẩm Dục: "Thẩm Dục của chúng tôi vốn là người nhút nhát, sống nội tâm. Đương nhiên không so được với Đào Mộ khéo léo mọi mặt. Nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng để khiến Thẩm Dục tin tưởng chúng tôi."

Đám người Giang Cảnh Văn thậm chí ngay cả ý định chế nhạo lời nói của Chung Thừa Chí cũng không có, cũng may Thẩm Dục không nói gì nữa, huấn luyện viên đã thổi còi ra hiệu mọi người tập trung lại, tiếp tục huấn luyện môn buổi chiều. Về phần Thẩm Dục bị bong gân, đành phải ngồi dưới bóng cây nhìn mọi người huấn luyện.

Mặc dù việc huấn luyện hàng ngày ở học viện cảnh sát thoải mái hơn nhiều so với huấn luyện trong quân đội. Nhưng đối với người bình thường, huấn luyện cả ngày cũng đã đủ mệt.

Đối với Đào Mộ, cách giải tỏa mệt mỏi tốt nhất chính là ra ngoài vui chơi. Đến hộp đêm chơi suốt đêm, mọi mệt mỏi sẽ tan biến ngay.

Đối với loại lý thuyết này, đám Giang Cảnh Văn nhất trí cho rằng phải tự áp dụng vào thực tế mới biết được.

Kiếp trước Đào Mộ ít tới Hương Thành, kiếp này là lần đầu tiên tới, vì vậy cậu không mấy quen thuộc với các hộp đêm Hương Thành. Mặc dù không quá quen thuộc, nhưng vẫn từng nghe nói đến Lan Quế Phường nổi danh lừng lẫy.

Khi đám học viên nghe thấy ba từ này, tức khắc hưng phấn hú lên.

"Không hổ là tiểu vương tử hộp đêm nổi tiếng Yên Kinh, cậu cũng biết đến hộp đêm Hương Thành của chúng tôi sao." Giang Cảnh Văn cười hì hì trêu ghẹo: "Đó là phố quán bar được giới trẻ ở Hương Thành yêu thích nhất. Nghe nói tất cả các cô gái xinh đẹp đều ở trong đó."

Có người giơ tay hỏi: "Chúng ta đi bar thanh hay bar hải*?"

*Bar thanh hay bar hải (清吧还是去嗨吧): bar thanh là quán chủ yếu chơi nhạc nhẹ, tương đối yên tĩnh, không có disco hay gái nhảy sexy, thích hợp để trò chuyện, giao lưu bạn bè; bar hải thì mình tra ra là một ứng dụng di động xã hội quán bar miễn phí, được thiết kế đặc biệt cho các quán bar và bạn bè trong quán bar.

Đào Mộ mỉm cười: "Ra ngoài chơi thì tất nhiên phải là bar hải rồi, nếu không thì sao chơi vui được?"

Cậu còn chưa dứt lời, đám học viên đã hưng phấn huýt sáo.

Cả đám người lên taxi lao tới Lan Quế Phường. Bên này cực kỳ nhiều hộp đêm, cấp thấp, trung, cao đều có đủ cả. Mặc dù Đào Mộ nói cậu không quen nơi này, nhưng cũng xuống xe dẫn mọi người tới thẳng hộp đêm cao cấp.

Hộp đêm này có hơi đặc biệt. Trước 12 giờ vẫn là nhà hàng, sau 12 giờ lại biến thành sàn nhảy.

Khi Đào Mộ dẫn đám người vào quán, trong quán đã có rất nhiều khách trang điểm đậm, ai cũng đang chờ bắt đầu sàn nhảy.

"Chúng ta có nên tìm quán khác không? Quán này đắt lắm." Giang Cảnh Văn kéo tay áo Đào Mộ, lén lút hỏi: "Một chai rượu ít nhất cũng mấy ngàn tệ, chúng ta đông như vậy ——"

"Chơi vui mới là quan trọng nhất." Đào Mộ vỗ vai Giang Cảnh Văn, mọi người đi tìm chỗ ngồi.

Đào Mộ cẩn thận quan sát biểu hiện và động tác của các học viên, bởi vì dẫn theo khá nhiều người nên Đào Mộ trực tiếp mở năm chai rượu. Cậu tự rót cho mình một ly Whiskey, chậm rãi thưởng thức. Các học viên khác thì hưng phấn tán gái khắp nơi.

Đào Mộ ngồi ở quầy bar, cậu cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo để mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và một phần ngực trắng nõn, gấu áo được nhét vào cạp quần, để lộ vòng eo gầy nhưng săn chắc. Đôi chân dài được quần jean đen bao lấy. Khóe môi hơi cong lên, đôi mắt vô tình hay cố ý nhìn các học viên khác như đang suy tư gì đó.

Ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy khiến đường nét của cậu càng thêm đẹp trai. Cả người Đào Mộ toát ra khí chất sang trọng xen lẫn cấm dục và hư hỏng. Khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là tim đập thình thịch.

Có rất nhiều chàng trai cô gái như con thiêu thân bị ánh lửa thu hút, cả đám hoặc thậm chí là từng nhóm nhỏ đều đến gần bắt chuyện với Đào Mộ.

Đào Mộ tùy ý giải tán mọi người, lực chú ý vẫn luôn đổ dồn vào một số học viên.

Suy cho cùng, cậu dẫn mọi người đến hộp đêm cũng không phải vì để thư giãn giải trí.

Đẹp trai, trẻ trung, giàu có, nhiều tiền, hơn nữa còn không bị sắc đẹp lay động. Đào Mộ không biết, cậu càng từ chối thì người ta càng hứng thú với cậu.

Đào Mộ đang chuyên tâm quan sát các học viên uống rượu và tán gái như thế nào, cảm thấy một làn gió thơm ngát thổi qua, vai nặng trĩu. Một mỹ nhân phong tình vạn chủng* có mái tóc dài quyến rũ và thân hình gợi cảm dựa lên người cậu. Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô được trang điểm rất tinh tế, chiếc váy màu đỏ ôm lấy thân hình quyến rũ của cô, dưới ánh đèn rực rỡ của sàn nhảy, trông cô càng lộng lẫy không gì sánh được.

*Phong tình vạn chủng (风情万种): là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân.

Cậu dường như thấy tiếng màn trập vang lên, người đang dựa vào người cậu khẽ cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: "Anh đẹp trai, ngồi một mình không cô đơn sao?"

Đào Mộ nhíu mày, nhắc nhở thiện ý: "Vẽ hoa trên mắt*, Phương ảnh hậu."

*Vẽ hoa trên mắt (眼妆花): ý nói là trang điểm mắt ấy, mình không biết dịch sao cho đúng, với thêm ý của câu bên dưới của Đào Mộ, nghe giống như đang trêu vậy nên mình để vậy.

Phương Nhược Đề, ảnh hậu giải Kim Ô, từ khi debut đã trở thành nữ thần trong mơ của mọi trạch nam với vẻ đẹp gợi cảm. Sắm vai nữ chính — chị dâu hắc bang trong 《 Hắc Bạch 》, có vài cảnh diễn chung với Chu Viễn Đình do Đào Mộ sắm vai. Hơn nữa nữ minh tinh hạng nhất Hương Thành có sở thích trêu chọc người mới trong giới giải trí, bây giờ á khẩu nhìn Đào Mộ: "Người trẻ tuổi ở nội địa đều không hiểu phong tình như vậy sao, Đào tổng?"

"Vậy tôi đổi cách nói khác." Đào Mộ nghiêm túc nói: "Vừa rồi chúng ta hình như bị paparazzi chụp lén, không biết Phương ảnh hậu có phiền không khi bức ảnh vẽ hoa trên mắt của mình bị lên đầu đề vào sáng mai?"

Sắc mặt Phương Nhược Đề thay đổi, nhanh chóng gọi cho người đại diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.