Hơn mười ngày huấn luyện quân sự khiến Tô Ngọc Kiệu hình thành thói quen sáu giờ đã tỉnh giấc. Hắn mê man trong chốc lát mới chậm rãi mở mắt ra nhìn, khi nhìn thấy Triệu Sở Chu quay lưng về phía mình, sắc mặt hắn cứng đờ.
Lưng Triệu Sở Chu nhỏ gầy đơn bạc, anh thậm chí nhìn còn không giống Alpha, cả người không có khí lực, không quá trầm ổn, anh chính là như vậy, sạch sẽ tĩnh lặng ở một chỗ, giống như một bức tượng ngọc.
Tô Ngọc Kiệu hoảng sợ trong lòng đưa tay xuống dưới thắt lưng của Triệu Sở Chu, là dấu tay hắn lưu lại, hắn còn thấy sau gáy Triệu Sở Chu có vết cắn của hắn, khiến hô hấp hắn cũng trở nên nặng nề.
Rõ ràng hẳn phải cảm thấy có lỗi, hắn đối với người anh mình thích nhất làm chuyện như vậy, trong lòng lại còn có cảm giác thỏa mãn khó tả.
Hắn nhớ những giọt nước mắt của Triệu Sở Chu, không đau khổ chút nào, ngược lại còn có chút xinh đẹp bụi trần. Hắn muốn kéo Triệu Sở Chu vào trong lồng ngực, hôn anh thật nhẹ, hắn muốn có được người này.
Nhưng chính miệng Triệu Sở Chu hôm qua đã nói, anh ấy không thích hắn.
Chút kích động kia trong thoáng chốc biến mất không còn lại gì, Tô Ngọc Kiệu rũ mắt, muốn khóc quá.
Cẩn thận khịt khịt mũi, lấy góc chăn lau sạch nước mắt, Tô Ngọc Kiệu ở trong chăn vòng tay một cái, ôm lấy Triệu Sở Chu.
Cho dù lúc anh tỉnh dậy có tức giận thế nào, có chán ghét hắn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-hoa-thanh-a-toi-cung-alpha-minh-thich-tham-nhieu-nam-o-ben-nhau/2438903/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.