Văn Ngạn khó tin nhìn bức tranh trước mặt.
Dưới cùng bên phải bức tranh là một góc của mái nhà màu trắng, ngẩng đầu nhìn lên theo góc độ đó là chín ngôi sao đẹp đẽ treo trên bầu trời sao rộng lớn sâu thẳm...
Hình ảnh quen thuộc này, Văn Ngạn vĩnh viễn không thể nào quên.
Đã có vô số lần anh ấy lặng lẽ đứng trong góc nhìn cậu thiếu niên ngẩn người trên nóc nhà. Khi không có người cậu thích nhất được nằm trên nóc nhà, hai tay gối ra sau đầu, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời sao, lạc lõng, cô đơn, dường như đã du đãng ra khỏi thế giới này.
Cậu thiếu niên ngắm nhìn trời sao còn anh ấy thì ngắm nhìn cậu.
Góc độ này, cảnh tượng này, ngoài cậu thiếu niên thích nằm trên mái nhà ngắm sao thì không có khả năng là bất kỳ ai khác.
Văn Ngạn cảm thấy cơ thể mình như mất đi khả năng tự kiểm soát, như bị thứ gì đó thúc đẩy, anh ấy bước tới từng bước, chậm rãi dời tầm mắt xuống, nhìn chữ ký ở dưới bức tranh: “Ban hai, Kỷ Lăng”.
Trong khoảnh khắc này, dường như Văn Ngạn đã mất đi năng lực suy nghĩ. Dù bên cạnh người đến kẻ đi hối hả, tấp nập nhưng trong mắt anh ấy chỉ có thể nhìn thấy bức tranh cùng cái tên ấy.
Hóa ra em cũng ở thế giới này sao?
Ở ngay bên cạnh tôi sao?
Trong cuộc đời này chưa bao giờ anh ấy được ông trời chiếu cố, nhưng đến khi anh ấy đã quá mệt mỏi với việc tranh giành, với việc chống lại số mệnh của mình, thì đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185088/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.