Cặp mắt kia giống sư tôn như đúc, mắt phượng giảo hoạt phi dương yên lặng đối diện với Tiêu Cảnh chỉ chốc lát, giây tiếp theo thì tràn đầy ý cười.
Sau đó Ôn Ngọc thì thầm với một đệ tử thế gia bên cạnh, trên mặt đệ tử thế gia kia hiện ra hiểu rõ, tiếp theo gật đầu với đối phương, đứng dậy đi xuống lầu.
Thấy người nọ đi đến trước mặt mình, Tiêu Cảnh không khỏi nhướng mày, chợt nghe người nọ mỉm cười lễ độ nói: “Tương phùng đó là duyên, vị huynh đệ này không bằng đi lên cùng say thế nào?”
Không ngờ tiểu sư tôn sẽ mời mình lên lầu, Tiêu Cảnh có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lúc này Ôn Ngọc đã không để ý đến y nữa, mà cùng đồng bạn bên cạnh nói đùa uống rượu.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Cảnh đáp lời mời lên lầu của đối phương.
Y vừa lên tới, mấy người đang uống rượu vui đùa đều tĩnh lại, nhìn về phía Tiêu Cảnh.
Ôn Ngọc cũng nhìn hai mắt Tiêu Cảnh, sau đó nhoẻn miệng cười, khom người nói: “Nếu đã tới, thì ngồi bên này đi, mạo muội mời, công tử sẽ không trách chứ.”
Tiêu Cảnh lắc đầu, ngồi xuống vị trí người bên cạnh Ôn Ngọc nhường, nhận lấy chén rượu Ôn Ngọc đưa tới.
Đột nhiên nhiều thêm một người xa lạ ai cũng không quen biết, đề tài cũng có chút không tiếp tục nổi nữa, cố tình Ôn Ngọc vẫn là dáng vẻ không muốn nhiều lời, cười đùa uống rượu như thường.
Những người thấy Tiêu Cảnh chỉ lặng lẽ mà ngồi, không có cảm giác tồn tại gì, lúng túng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-nhat-duoc-kich-ban/1337532/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.