Cảnh vật xung quanh không rõ, Tiêu Cảnh vẫn luôn cảnh giác trong lòng.
Đứa trẻ nho nhỏ đâm sầm vào ngực y, y chẳng những không cảm thấy đáng yêu hay buồn cười mà trêu chọc đối phương, trái lại khéo léo cách xa một khoảng, cảnh giác nhìn về phía đối phương.
Nhưng một cái liếc mắt này, Tiêu Cảnh lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, góc cạnh trên khuôn mặt kia còn chưa nẩy nở, là một cục thịt tròn tròn mịn mịn, đáng yêu giống như ngọc tuyết, cặp mắt phượng trên khuôn mặt tròn mập mập, không có lạnh lùng uy nghiêm của sau này, vẫn là nho đen tròn xoe, vừa tò mò vừa khẩn trương quan sát mình từ trên xuống dưới, giấu không được sự giảo hoạt.
Cục tròn nhỏ mặc đoạn gấm (*) bọc mình trong áo ngoài xanh biếc, có vẻ trong sáng đáng yêu, tay nhỏ khoanh lại, khiến người ta buồn cười.
(*) Đoạn (dệt bằng tơ). Có thứ đoạn hoa, có thứ đoạn trơn.
Tiêu Cảnh không khỏi thấp giọng nghi hoặc nói: “Tiểu sư tôn?” Ngay sau đó y lại không xác định mà nhíu nhíu mày.
Lúc trước ở Thiên Diệp bí cảnh, y quả thật đã gặp qua dáng vẻ khi còn nhỏ của sư tôn, nhưng khi đó vì bí cảnh, nên sư tôn mới thu nhỏ cả người, ánh mắt và khí chất một chút cũng không thay đổi.
Bởi vì cùng sư tôn ở chung một đoạn thời gian ở Thiên Diệp bí cảnh, y mới có thể nhận ra cục nho nhỏ trước mặt chính là sư tôn.
Nhưng khác với tiểu sư tôn ở Thiên Diệp bí cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-nhat-duoc-kich-ban/1337531/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.