—[Nửa hồi ức – nửa hiện tại] “Nhìn, hoa nở.”—-
Canh ba nửa đêm.
Hề Tuyệt bị một bàn tay tuy nhỏ nhưng có lực gắng gượng đẩy cậu ra khỏi hồ nước lạnh băng, cả người ướt dầm dề nằm bệt trên bờ che ngực, ho dữ dội muốn văng cả phổi ra ngoài.
Phế phổi giống như bị vật nặng đè bể, mỗi lần hít thở đều đau như kim châm.
“Thịnh… Khụ khụ! Ngươi…”
Trong vòng một ngày mà rơi xuống nước tận hai lần, Hề Tuyệt chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, trên mặt ướt đẫm nước, không biết là nước mắt hay nước trong hồ, nhìn vừa đáng thương vừa mong manh.
Thịnh Tiêu cũng ướt sũng cả người ngồi quỳ ở một bên, mái tóc dài đen như mực nhỏ nước liên tục, tầm mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú đóa hoa vàng nở rộ bên bờ.
Hề Tuyệt vịn tay lên vai cậu, há miệng muốn mắng mấy câu, nhưng vừa chưa lên tiếng thì đã bị nước còn sót trong cổ họng làm sặc, chật vật dựa nửa người lên lưng Thịnh Tiêu ho đến chết đi sống lại.
“Ngươi… Khụ khụ ta giết ngươi! Khụ khụ khụ khụ hức…”
Thịnh Tiêu vẫn làm thinh, bị Hề Tuyệt vừa ho vừa đẩy khiến cơ thể lắc nhẹ hai cái, hàng mi rũ thấp che khuất đôi mắt vô cảm, bình tĩnh nhìn đóa hoa vàng kia.
Cuối cùng Hề Tuyệt cũng ho xong, cậu qua loa lau nước trên mặt, cất giọng khàn mắng: “Miệng hến, ngươi cố ý có phải không?”
Cậu đâu có rút roi đánh người như hồi sáng đâu, sao vẫn bị sét đánh hả?
Có còn lý lẽ nữa không?
Thịnh Tiêu xem cậu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437615/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.