—[Hồi ức 2] Hề Tuyêt: “Quá dễ lừa.”— 
Ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung, tiểu thiếu gia họ Hề bị người ném xuống nước, bị thương rất nặng. 
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thế gia Trung Châu đều chấn động, rối rít suy đoán là người tài giỏi nào dám trêu chọc tiểu thiếu gia kiêu căng có tiếng kia. 
Hề Tuyệt ‘bị thương rất nặng’ nghiêng đầu hắt hơi một cái, hai bàn chân trần đạp tới đạp lui trên nệm mềm, giận đến mức vành mắt đỏ hoe, thậm chí còn bị khàn tiếng. 
“Bắt tên Thịnh gì gì đó đến đây! Treo, treo ngược lên khụ khụ… Quất, quất chết!” 
Đạo đồng hiểu rõ tính tình của Hề Tuyệt, biết rõ cậu sẽ không từ bỏ ý định, không biết phải dỗ cậu thế nào: “Thiếu gia đừng nóng giận, ăn linh đan trước đã, khỏe lên rồi mới có sức đánh người.” 
Từ nhỏ Hề Tuyệt đã thể yếu nhiều bệnh, dù đã thức tỉnh Tương Văn thì vẫn là một con ma bệnh, khi cậu được vớt lên thì đã phát sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái cà chua. 
Cậu ho đến nỗi muốn văng cả não ra ngoài, lè lưỡi liếm mấy viên linh đan trong lòng bàn tay cho vào miệng, hàng mi dài hơi rũ xuống, trông vô cùng tội nghiệp 
“Cái giường này nhỏ quá.” Hề Tuyệt tức quá trời, nhìn cái gì cũng chướng mắt, bực bội đạp giường đạp chiếu: “Không duỗi chân ra được!” 
Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung là một học viện độc lập, và được Chưởng viện tự tay dạy học. 
Học viện lớn như vậy mà chỉ có tám người ở, huống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437614/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.