—‘Khí Tiên Cốt’ cắn trả— Mèo mun: “Nhưng rõ ràng Thịnh Tiêu đã nói…” “Trong môn học của Thiên Diễn học cung, ta luôn đứng đầu bảng.” Hề Tương Lan thâm sâu nói: “Chư Hành Trai gồm tám người, chỉ có ta là được Chưởng viện yêu thương nhất, bộ ngươi nghĩ ta là nhờ vào khuôn mặt và cái miệng nói xằng nói bậy này à?” Mèo mun: “…” Ngươi cũng tự biết mình nói xằng nói bậy hả! Hề Tương Lan nhìn chằm chằm thuyền hoa đang lắc nhẹ, nói: “Cho dù Tương Văn thần bí đến mấy đi nữa, cũng chỉ là thứ do linh mạch Thiên Diễn đẻ ra— Giống như linh tủy được cô đặc vô số lần từ linh dịch có trong tự nhiên, Tương Văn cũng là do vô số linh mạch Thiên Diễn đan chéo giao thoa với nhau mà tạo thành, chỉ cần tìm ra thứ tự của nó… À, tìm thấy rồi.” Mèo mum tỏ ra sợ hãi. Thứ tự của linh mạch Thiên Diễn có đến hàng ngàn hàng vạn, lại có thể dễ dàng tìm ra? Còn chưa qua thời gian một tách trà. Mèo mun gần như là hoảng sợ nhìn Hề Tương Lan, nuốt nước miếng một cách khó khăn. Nó luôn nghe người ta nói năm đó y cũng là kỳ tài ngút trời không thua gì Thịnh Tiêu, nhưng có lẽ Hề Tương Lan đội lốt cái xác vô dụng không tiền đồ này quá lâu, nó hay vô thức nghĩ người này là một kẻ ăn chơi trác táng, một khi gia cảnh sa sút chỉ biết cầm bát ra đường ăn xin. Nhưng hôm nay… Cái cổ mập mạp của mèo mun phập phồng nuốt nước miệng ừng ực, nó khiếp sợ nói: “Tương Văn của ngươi… Rốt cuộc là cái gì?” Hề Tương Lan cười mắng: “Đồ đần, ta dám nói, ngươi dám tin à?” Mèo mun: “…” ‘Khí Tiên Cốt’ hóa thành một tầng cấp chế trong suốt bảo vệ sân sau, Hề Tương Lan thả lỏng toàn thân ngồi bên hồ nước, trên năm đầu ngón tay bắt đầu lục tục thả ra càng nhiều sợi linh lực màu tím, quấn quanh chui vào thuyền hoa tí hon. Trông y ung dung thoải mái, nhưng tiêu hao lượng lớn ‘Khí Tiên Cốt’ sẽ kéo theo cơn đau nhói, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi. Mèo mun nhìn mà thầm run sợ trong lòng. Ngay cả Thịnh Tiêu được ca ngợi là ‘Thiên Đạo đại nhân’ cũng không biết cách chia tách Tương Văn, rốt cuộc Hề Tương Lan lấy đâu ra tự tin, muốn dựa vào cái thây bệnh tật bỏ đi được ‘Khí tiên cốt’ bơm cho tí linh lực này làm ra chuyện trái quy luật của Thiên Đạo? Tiếng gỗ vỡ ‘rắc’ một tiếng giòn tan. Mèo mun theo âm thanh nhìn sang, thấy thuyền hoa tí hon kia giống như bị chấn vỡ, vết nứt ngoằn nghoèo tản ra khắp thân thuyền. ‘Tuyết Canh Ba’ đã bị dung hợp giống như dây leo bị cưỡng ép rút ra khỏi vách đá, ‘sợi rễ’ mảnh và đen bị kéo ra từng chút một, vì dung hợp quá triệt để nên loay hoay mãi mới rút ra được một cái, nhưng không ngờ sợi rễ vừa bị rút ra lại vùng vẫy muốn chui trở lại thuyền hoa, không muốn tách ra. Không còn biện pháp, Hề Tương Lan đành phải dùng thêm linh lực, mỗi lần rút ra được một sợi rễ sẽ lập tức đánh vỡ chỗ đó của thuyền hoa. ‘Khí Tiên Cốt’ càng tiêu hao nhanh hơn. Không lâu sau, mèo mun giống như cảm nhận được gì đó, lông lá toàn thân dựng đứng hết cả lên, nó lạnh lùng quát: “Hề Tương Lan! ‘Khí Tiên Cốt’ sắp cạn rồi kìa! Nếu muốn sống thì mau dừng tay lại đi!” Cả người Hề Tương Lan giống như mới bị vớt từ trong nước ra, thuyền hoa và ‘Tuyết Canh Ba’ đã được chia tách hơn phân nửa, ý lạnh xộc thẳng vào mặt, mặt nước trong hồ đã kết thành một lớp băng dày. “Vội cái gì mà vội?” Mái tóc dài màu đen của Hề Tương Lan đã phủ đầy sương trắng, y cóng đến mức môi tím ngắt nhưng vẫn còn sức để cười nói: “Vẫn chưa dùng hết mà.” Mèo mun dường như đã điên lên: “Ngươi vừa mới tách hơn phân nửa Tương Văn mà ‘Khí Tiên Cốt’ sắp sửa thấy đáy, làm gì còn linh lực tiếp tục chống đỡ hả?! Tiểu cô nương kia vốn không hề có giao tình gì với ngươi, đâu cần vì nàng ta mà làm đến mức này?!” Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Chứ không lẽ ăn chùa bánh hoa quế của người ta hoài?” “Ngươi trả linh thạch cho nàng ta là được mà!” Mèo mun trên nhảy dưới tránh: “Cho dù không có Tương Văn, nàng ta vẫn có thể sống tốt, nếu ngươi thấy nàng ta đáng thương, vậy dứt khoát thu nhận nàng ta làm con gái nuôi, bảo vệ nàng ta bình an lớn lên chẳng phải là xong sao! Tội gì phải lấy cả mạng ra đền?” Hề Tương Lan giả điếc. “Ngươi!” Mèo mun thấy y mềm cứng đều không ăn, nó cuống quýt xoay vòng vòng nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu phẫn hận trừng Hề Tương Lan, sau đó hóa thành luồng sương đen biến mất tại chỗ. Hề Tương Lan không thèm liếc nó lấy một cái, vẫn rũ mắt nhìn Tương Văn từ từ bị sợi linh lực màu tím chia tách ra từng chút một. Mèo mun nói không sai, sau khi ‘Tuyết Canh Ba’ được chia tách hơn phân nửa, ‘Khí Tiên Cốt’ đã hoàn toàn tiêu hao hết, bởi vì Hề Tương Lan cưỡng ép điều động linh lực, kinh mạch bắt đầu dần trở nên đau lâm râm. Để kinh mạch cạn khô dường như dễ như trở bàn tay, trong phút chốc khuôn mặt của Hề Tương Lan phủ đầy tử khí âm lãnh. Nhưng y giống như không cảm thấy đau đớn, cả người đông cứng run rẩy mà vẫn bình tĩnh thúc đẩy từng sợi linh lực đứt quãng. Đột nhiên y nghiêng đầu sang một bên, mặc cho tóc dài bị đông cứng từ trên vai tán loạn rũ xuống để lộ cái gáy thon gầy, sau đó y nhanh chóng đưa tay ra sau giống như muốn cố gắng rút ra cái gì đó. “Ầm!” Đốt ngón tay của Hề Tương Lan trở nên trắng xanh, cũng không thèm nhìn mà quăng thứ trong tay xuống hồ nước. Mèo mun kêu thảm một tiếng bị hất văng ra ngoài, móng vuốt bén nhọn để lại mấy đường cào sâu hoắm trên mặt băng. “Xuỵt.” Hề Tương Lan đặt tay lên môi làm động tác im lặng, đôi mắt giống như hồ ly vừa tà tứ vừa dịu dàng: “Ngoan, đừng quấy rầy.” Mèo mun cố gắng bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta sẽ chết!” ‘Khí Tiên Cốt’ hoàn toàn mất kiểm soát, linh lực màu tím chợt ẩn chợt hiện, ngay một giây sau bỗng toát ra linh lực màu vàng chói, ánh sáng phút chốc bừng sáng tứ phía, tựa như cuồng phong ào ạt đụng mạnh vào thuyền hoa. Vô số tiếng ken két đồng loạt vang lên, thuyền hoa giống như bị ngọn lửa nuốt trọn, tức khắc hóa thành tro bụi tựa như vụn phấn, lặng lẽ chảy qua kẽ tay của Hề Tương Lan rơi xuống đất. Môi của Hề Tương Lan đỏ ửng mất tự nhiên, y nhẹ nhàng kề tới thổi nhẹ một cái. Tro tàn còn sót lại theo gió bay ra xa, trong bàn tay sạch sẽ chỉ còn lại một bông tuyết đang nhẹ nhàng nằm xoay tròn ở đó. —Là ‘Tuyết Canh Ba’. Mèo mun uể oải nằm trên mặt băng, sợ hãi nhìn chằm chằm bông tuyết kia, ria mép run run hồi lâu, cuối cùng vẫn là không biết nên nói gì. Ngay cả Thịnh Tiêu chắc chắn không thể tách lìa Tương Văn, ai ngờ mới đó mà đã được tách ra một cách không thể nào hoàn mỹ hơn? Nếu y không bị phế bỏ Tương Văn… Sẽ là quái vật khủng bố cỡ nào? Mèo mun nghĩ đến đây không khỏi toàn thân run rẩy, nó sợ hãi nhìn Hề Tương Văn hồi lâu, đột nhiên xoay người bỏ chạy. “Xì.” Hề Tương Lan liếc nhìn mèo mun hoảng hốt bỏ chạy, cười khẽ một tiếng, y lắc cái đầu phủ đầy sương lạnh, thân hình nhẹ như chim xuyên qua bức tường chằng chịt rong rêu ở sân sau. Sau khi kết giới ở sân sau biến mất, chẳng biết Thịnh Tiêu đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt hờ hững nhìn theo hướng Hề Tương Lan rời đi. Tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn ở ngay sát vách, Hề Tương Lan đi xuyên qua tường là đến nơi. Trong khi Tần Bàn Bàn bị rút mất Tương Văn, có lẽ là bị Ứng Trác dùng linh lực giảm đau nên ban ngày vẫn bình thường không có gì, nhưng khi đêm xuống thì linh lực đó tản đi, cơn đau trải rộng toàn thân bắt đầu phát tác. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương trắng hơn cả giấy, nàng nằm co ro trên giường, phảng phất như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng. Hề Tương Lan đứng trên đầu tường của tiệm bánh ngọt, nhìn chăm chú vào cửa sổ khép hờ, sau đó vén vạt áo ngồi xuống. Y co một chân gác trên đầu tường rồi khoác tay lên đầu gối, sau đó cong ngón tay búng nhẹ, bông tuyết kia rơi xuống, luồn qua khe hở cửa sổ bay vào trong phòng, từ từ chui vào miệng vết thương chưa lành trên gáy của Tần Bàn Bàn. Cả người Tần Bàn Bàn run nhẹ, giống như bị sặc mà ho lớn mấy tiếng. Khi nàng thở lại bình thường thì rõ ràng hô hấp nhịp nhàng hơn nhiều. Hề Tương Lan vẫn lười biếng ngồi trên đầu tường, ngẩng đầu thưởng thức trăng sáng. Trông như thể “Khí Tiên Cốt’ không tạo thành bất kỳ di chứng gì với y, thậm chí y còn rảnh rỗi đong đưa hai chân, vừa ngắm trăng vừa ngâm nga khúc nhạc không biết tên, hoàn toàn là dáng vẻ ung dung tự tại. Có lẽ vì ánh trăng quá sáng nên làm cho khóe mắt của Hề Tương Lan hơi cay, khi y cúi đầu thì có hai giọt nước lệ bất ngờ rơi xuống mu bàn tay. Y nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, đang muốn gạt phăng hai giọt nước mắt không tiền đồ kia đi thì bỗng cảm thấy có gì lành lạnh rơi trên ngón tay. —Đó là một bông tuyết. Hề Tương Lan hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tần Bàn Bàn. Một luồng hơi lạnh không thuộc về thời tiết hiện tại bỗng chốc ùa ra, xua tan cái nóng oi bức ban đêm của mùa hạ, không lâu sau ở sân sau của tiệm bánh ngọt đổ một trận tuyết nhỏ, bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, hòa cùng với ánh trăng sáng Hề Tương Lan nâng tay đón lấy một bông tuyết, mãi một lúc lâu sau bỗng bật cười. Tuyết Canh Ba rơi rồi, y cũng đạt được tâm nguyện trong mơ của mình. Hề Tương Lan ngồi trên đầu tường nhà người ta suốt cả một đêm, cho đến khi ‘Tuyết Canh Ba’ hoàn toàn dung hợp vào trong kinh mạch của Tần Bàn Bàn, y mới bày ra một kết giới ngăn cách tuyết, sau đó khép vạt áo mỏng che kín cổ lại rồi trở về y quán Thập Nhị Cư. Y quán đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn cái hộp đựng một đống ngọc lệnh làm giả lại trống trơn, không nghĩ cũng biết Thịnh tông chủ đoan chính liêm minh chắc chắn nhìn không vừa mắt ba cái chuyện làm đồ giả này, nên đã xử lý hết. Hề Tương Lan quan sát bốn phía, men theo khí tức của hắn đến sân sau. Dưới tán cây quế, Thịnh Tiêu đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt thiền định. Thiên Diễn Châu quấn trên cổ tay hắn, lặng lẽ bị ánh trăng chiếu hắt ra tầng sáng u lam. Hoa quế nở rộ, hương hoa lan tỏa khắp cả sân sau. Lúc Hề Tương Lan quay về thì Thịnh Tiêu cũng đã nhận ra, nhưng hắn vẫn ngồi im nhắm mắt vận chuyển linh lực khắp kinh mạch để tu luyện, mặt mũi không thay đổi giống hệt như đỉnh thái sơn đổ tuyết quanh năm. Cho đến khi có một làn hơi lạnh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn. Hề Tương Lan quỳ ngồi nghiêm chỉnh, đặt hai tay lên đầu gối của Thịnh Tiêu, động tác mềm nhẹ tiến sát lại gần, dịu dàng nói: “Thịnh tông chủ?” Thịnh Tiêu không phản ứng. Hề Tương Lan lại nói: “Thiên Đạo đại nhân?” Hơi lạnh của tuyết và hương thơm của hoa quế hòa lẫn vào nhau, tạo thành mùi hương nào đó không rõ tên nhưng lại khiến người ta phải nhớ thương mấy năm, quyến rũ ghẹo người. Thịnh Tiêu vẫn sừng sững bất động, thật giống như một đỉnh núi tuyết. Hề Tương Lan cách quá gần, gần đến mức hơi thở hai người hòa quyện vào nhau không phân rõ của ai với ai. Đột nhiên y gọi: “Thịnh Tiêu.” Bàn tay giấu trong ống tay áo dày rộng của Thịnh Tiêu bỗng nắm chặt thành quyền, cuối cùng hắn lặng lẽ mở đôi mắt lạnh như băng ra. Hề Tương Lan chẳng khác gì mới từ trong hầm băng đi ra, mặc mỗi bộ đồ mỏng tanh mà lại không biết lạnh, y ngước nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy ý cười: “Chỉ khi ta gọi ngươi là Thịnh Tiêu, ngươi mới để ý tới ta à?” Thịnh Tiêu im lặng không nói gì. Hề Tương Lan có bản lãnh gây gổ cãi vả với miệng hến, vì thế trò chuyện bình thường tất nhiên không thành vấn đề, y thấy mặt mũi Thịnh Tiêu lạnh tanh thì cười rộ lên, lười biếng nằm xuống gối đầu lên đầu gối của Thịnh Tiêu, nhỏ giọng thì thầm. “Nếu ở Trung Châu có người muốn giết ta, ngươi có cứu ta không?” Mới từ băng thiên tuyết địa đi ra, cộng thêm ‘Khí Tiên Cốt’ bắt đầu rục rịch cắn trả, cả người Hề Tương Lan trở nên nóng ran, gò má dán vào đầu gối của Thịnh Tiêu, cách một lớp quần áo thật dày cũng có thể cảm nhận được cơn nóng từ người y. Giống như muốn hòa tan cả núi băng. Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, lên tiếng: “Không biết.” Hề Tương Lan cười đến mức toàn thân run rẩy. Lại nghe Thịnh Tiêu bổ sung thêm một câu: “Sẽ không có người muốn giết ngươi.” Hề Tương Lan ngẩn ra, hơi ngước đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu không lường được của Thịnh Tiêu. “Còn ngươi?” Sự im lặng của Thịnh Tiêu đã thay cho câu trả lời. Hề Tương Lan lại bật cười, chỉ là nụ cười này giống như dán lên khuôn mặt không tim không phổi của ngày thường, trong mắt lại lạnh lùng không có chút cảm xúc. “Đáng tiếc.” Cái eo của Hề Tương Lan rất mềm dẻo, giống như con rắn bò trườn đến sát người Thịnh Tiêu, y nhấc tay vịn lên vai hắn, cả người gần như rúc hết vào trong lòng ngực của hắn, nở nụ cười ma mãnh ác ý: “Có ‘Hoán Minh Nguyệt’, ngươi không giết ta được đâu.” Thịnh Tiêu không nhúc nhích, nói: “Đi xuống.” Hề Tương Lan ngó lơ không xuống, thậm chí còn dùng bàn tay nóng bỏng áp lên má của Thịnh Tiêu, kề sát khuôn mặt xinh đẹp hút hồn vào, mở miệng thỏ thẻ giống như nói với người yêu. “Thịnh tông chủ, cứu ta.” Rõ ràng là cầu cứu nhưng Hề Tương Lan lại giống như tiểu tiên quân kinh tài tuyệt diễm bễ nghễ trên cao của năm đó, khóe mắt nhuốm đầy vẻ kiêu ngạo, giống như đang ra lệnh. Thịnh Tiêu nhìn y. Chẳng qua nếu nhìn kỹ thì mới phát hiện khóe môi của Hề Tương Lan đang từ từ tràn ra máu, mái tóc dài rối bời che khuất hai tai cũng đang chảy máu, để lại trên cổ y hai hàng máu dữ tợn đã khô từ lâu. Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại, gần như là theo bản năng nhấc tay đỡ lấy y. ‘Khí Tiên Cốt’ cắn trả. Đáng lẽ ra ‘Khí Tiên Cốt’ sẽ cho nổ tung toàn bộ kinh mạch tả tơi xơ mướp của y khi gần cạn hết linh lực, nhưng không biết y đã dùng cách gì mà có thể cưỡng ép đè xuống. Lúc này Hề Tương Lan quay về bên cạnh Thịnh Tiêu, cuối cùng không cần cố cậy mạnh gắng gượng nữa, thậm chí không cần dùng nhiều sức để ho và ói máu, một lượng lớn máu tươi từ trong răng và kẽ môi của y tràn ra như lũ, trên áo bào đỏ toàn là vết máu loang lổ. Máu đỏ bắn tung tóe vô cùng dữ tợn, nhìn mà vừa chói mắt vừa hoảng sợ. Đâm thẳng vào mắt khiến Thịnh Tiêu ngừng thở giây lát. Cả người Hề Tương Lan thê thảm không nỡ nhìn, nhưng y vừa cười vừa cố gắng chồm người tới hôn nhẹ lên má Thịnh Tiêu, giống như một con diễm quỷ đầu độc lòng người, trong đôi mắt hẹp dài đong đầy tình ý mặn nồng, dịu dàng lên tiếng. “Mau cứu ta, Thiên Đạo đại nhân.” Không biết có phải là do ‘Nghe lệnh, nhận lệnh, hộ lệnh’ của ‘Hoán Minh Nguyệt’, hay là vì bản tâm của Thịnh Tiêu bị quấy phá— Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không phân rõ. Đến khi hắn phản ứng lại thì đã thấy mình nhấc tay đè lên nơi trí mạng trên cổ tay của Hề Tương Lan, dòng linh lực ùn ùn như vỡ để tràn vào chảy đầy khắp kinh mạch của y. Cả người Hề Tương Lan giống như chim gãy cánh, không nhịn được nằm co ro trong lòng Thịnh Tiêu. Một chút tỉnh táo cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, y giống như biết Thịnh Tiêu là người duy nhất có thể cứu mình, năm ngón tay bấu chặt vạt áo của hắn đến mức trắng bệch, cho dù có làm gì cũng không buông tay. Thịnh Tiêu nhìn vết máu chói mắt kia, cả người gồng cứng, ngay cả đôi mắt trống rỗng lạnh tanh đều hiện lên thần quang không thể nhìn thấu. Phảng phất như đau lòng, hoặc là tức giận. Thiên Diễn Châu ở một bên cũng nháo nhào theo, nhanh chóng xoay tròn vù vù tại chỗ. Linh lực của tu sĩ sắp thăng lên Đại thừa kỳ có thể cải tử hồi sinh, nhưng khi rót vào kinh mạch của Hề Tương Lan lại giống như đá chìm xuống biển, hoàn toàn không có gợn sóng. Lúc này Thịnh Tiêu mới phát hiện, cho dù Hề Tương Lan không dùng ‘Khí Tiên Cốt’ thì cũng không sống được lâu. Cơ thể tàn tạ này sớm đã là thân cây khô bị khoét rỗng, chỉ còn lại lớp da xinh đẹp bên ngoài, nếu đẩy nhẹ một cái là y tan vỡ ngay. Một thân bệnh tật từ trong xương như vậy mà còn dám dùng ‘Khí Tiên Cốt’?! Thịnh Tiêu bạnh chặt quai hàm, năm ngón tay run rẩy truyền thêm nhiều linh lực vào. Cuối cùng, cả người đầy tử khí của Hề Tương Lan giống như mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan trở về, y há miệng thở dốc mấy tiếng, khó khăn từ từ mở mắt ra. Thịnh Tiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Những hắn còn chưa hoàn toàn yên tâm thì bị một câu nói của Hề Tương Lan dọa cho kinh sợ. “‘Khí Tiên Cốt’…” Ánh mắt của Hề Tương Lan trống rỗng không tiêu cự, y ngẩng đầu mờ mịt nhìn Thịnh Tiêu, lẩm bẩm: “Muốn ‘Khí Tiên Cốt’.” Cả người Thịnh Tiêu hóa đá. Hề Tương Lan không hề tỉnh táo lại như dự tính, chỉ vì kinh mạch khô cạn đã lâu nay được hưởng dụng linh lực dồi dào của ‘Khí Tiên Cốt’, nó thúc giục khiến y vô thức cầu sinh. Thịnh Tiêu giữ chặt tay của y, môi mấp máy: “Hề Tuyệt…” “Thịnh Tiêu.” Hề Tương Lan mơ màng không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, cũng quên mối ân oán với Thịnh Tiêu, giống như vẫn còn ở Thiên Diễn học cung, y nắm vạt áo của hắn, thều thào: “Đi mua ‘Khí Tiên Cốt’ cho ta đi. Cầu xin ngươi, ta cho ngươi đáp án bài tập của Chưởng viện được không?” Sắc mặt của Thịnh Tiêu tối đen hơn mực, hắn đè cái tay đang nắm vạt áo của Hề Tương Lan lên đầu gối, rồi truyền linh lực vào kinh mạch cạn khô của y. Hề Tương Lan có nài nỉ van xin thế nào, Thịnh Tiêu hoàn toàn không phản ứng. Có lẽ là bị ép vào đường cùng, y bắt đầu nói sảng kêu tên của những người khác. Bảy người còn lại của Chư Hành Trai đều bị y gọi tên một lượt, còn nịnh nọt lấy lòng kêu ca ca. Thịnh Tiêu thấy y như vậy, trong ngực truyền đến cơn đau nhói. Cuối cùng, hắn giơ ngón tay chạm nhẹ vào môi Hề Tương Lan. Tương Văn ‘Kham Thiên Đạo’ bị hắn điều khiển biến thành vô số sợi tơ màu vàng kim giống như dây leo chằng chịt lan rộng khắp toàn thân, sau đó ngưng tụ thành một giọt màu vàng nhỏ nhắn chui ra từ đầu ngón tay. ‘Khí Tiên Cốt’ là ngụy Thiên Diễn, Thịnh Tiêu không muốn y tìm thứ đồ hàng nhái đó nên dứt khoát cho y linh lực của Thiên Diễn hàng thật. Mỗi một sợi linh lực của Thiên Diễn đều là bảo vật vô giá, tiêu hao phần nào là mất luôn phần đó, vì thế các đại thế gia ở Trung Châu phải chung tay dồn hết toàn lực để bảo vệ nó, nhưng Thịnh Tiêu lại không thèm để ý, dửng dưng đưa linh lực Thiên Diễn quý giá đến bên môi Hề Tương Lan. Linh lực Thiên Diễn vừa xuất hiện, Hề Tương Lan lập tức vươn móng vuốt tới chộp lấy tay của Thịnh Tiêu, rồi hé môi ngậm đầu ngón tay chứa giọt linh lực màu vàng kia vào miệng. Đối với y mà nói, mặc dù giọt linh lực này không phải là ngụy Thiên Diễn, nhưng hương vị vô cùng ngọt ngào, giống như dòng nước chảy róc rách vào kinh mạch khô cằn nứt nẻ. Cả người dần dần sống lại. Thịnh Tiêu thấy y đã hóa giải nỗi khao khát bức thiết với ‘Khí Tiên Cốt’, liền ngưng truyền Thiên Diễn. Hề Tương Lan đang ngậm mút ngón tay chứa linh lực Thiên Diễn của Thịnh Tiêu chợt không thấy đâu nữa, y mê mang nhay cắn đầu ngón tay, giống như đang thúc giục. “Tại sao hết rồi?” Hề Tương Lan mơ màng đòi hỏi. Thịnh Tiêu vững như bàn thạch, giữ cằm của y để rút ngón tay ra, lại thấy Hề Tương Lan giống như bảo vệ đồ ăn của mình, hai tay nắm chặt cổ tay của hắn, lắc đầu tỏ ý còn muốn nữa, tóc dài xõa tán loạn. “Không…” Y vừa thở hổn hển vừa mơ màng nói: “Muốn nữa.” Đầu ngón tay của Thịnh Tiêu run nhẹ, hắn rũ mi che khuất ánh mắt mất tự nhiên, nói nhỏ: “Buông ra.” Hề Tương Lan cứng đầu không chịu thả tay, y lại chồm tới há miệng ngậm lấy đầu ngón tay kia, từ đầu ngón tay ngậm tới cả đốt giữa ngón tay, còn dùng môi lưỡi nóng bỏng liếm mút một cách tỉ mỉ, thật giống như đang dò tìm nơi chảy ra giọt linh lực vừa rồi. Dù tâm trí của Thịnh Tiêu có vững như thái sơn thì cũng bị động tác ‘liếm mút’ của y làm cho tê hết nguyên cả cánh tay. Ánh mắt của hắn tối xuống, bàn tay hơi dùng sức, cưỡng ép rút ngón tay tay ra khỏi miệng y. Hề Tương Lan còn muốn quậy nữa. Thịnh Tiêu ra tay nhanh gọn lẹ, duỗi cánh tay dài tới ôm chặt y vào lòng, chỉ chừa lại hai cái chân tự do vùng vẫy khoảng mấy lần, còn đạp trúng cây quế bên cạnh, làm cho hoa quế màu vàng rớt lả tả xuống đầu hai người. “Không muốn.” Hề Tương Lan bị thân hình cao lớn hơn mình ôm cứng ngắc vào lòng, cảm giác nhục nhã vì bị từ trên cao nhìn xuống cộng thêm bị đè ép không chỗ để trốn khiến Hề Tương Lan theo bản năng liều mạng giãy giụa tợn hơn, rên rỉ: “‘Khí Tiên Cốt’, ưm… Không muốn!” Y kêu la lung tung một hồi, vốn không biết mình đang nói gì. Thịnh Tiêu nhìn y chật vật khổ sở như vậy, trái tim nhói lên một cái. Lãnh khốc vô tình là Thiên Đạo. Mà hắn chẳng qua chỉ là ‘Kham Thiên Đạo’. (Kham 堪: chịu đựng.) *** Hoành Ngọc Độ và Phong Duật hì hục cả đêm, cuối cùng mới xử lý xong xuôi chuyện của Hạch Chu Thành. “Ngươi nghe vậy cũng tin?” Trong ngõ hẻm Một Nại Hà, Hoành Ngọc Độ nhịn cười quay đầu nói: “Hắn nói Thịnh Tiêu từng tỏ tình với hắn, nhưng bị hắn thẳng thừng cự tuyệt?” “Đúng đó.” Phong Duật cầm quỷ đèn, nghiêm túc nói: “Hắn nói lỗ mũi có mắt cũng là thật.” Hoành Ngọc Độ cười ra tiếng: “Giống như ngươi tin hắn sống lại vậy.” “Chuyện này có chứng cứ rành rành, tuyệt đối không phải nói bừa!” Phong Duật trừng hắn: “‘Quỷ Âm’ của ta sẽ không bao giờ bị hư!” Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ lắc đầu. Phong Duật nói: “Hề Tuyệt còn nói, Thịnh Tiêu đối với hắn cầu mà không được, còn mưu toan lôi hắn lên giường cưỡng ép nữa đó, quá kích thích— Ngươi nói xem, có phải vì tính tình của Hề Tuyệt quá mức phóng đãng, cuối cùng chọc nổ Thịnh Tiêu, nên khiến hắn thật sự quyết định ứ ứ hự hự với y?” Hoành Ngọc Độ: “…” Ứ ứ hự hự là cái quái gì?! “Đừng nghe Tương Lan nói bậy.” Hoành Ngọc Độ sợ quấy rầy hàng xóm, làm tắt tiếng bánh xe gỗ va chạm lộc cộc với mặt đường, sau đó đẩy nhẹ cửa y quán Thập Nhị Cư ra, dịu dàng nói: “Thịnh Tiêu là con cưng được Thiên Đạo o bế, ‘Kham Thiên Đạo’ làm cho tâm địa của hắn lạnh băng phụng công thủ chính, là hóa thân tuyệt đối của công lý. Năm đó tuy hắn đối xử đặc biệt với Tương Lan cũng như yêu hắn sâu nặng, nhưng đó cũng chỉ là vì tình đồng môn quá mức thâm hậu, chứ không liên quan đến tình yêu. Nếu hắn thật sự động tình, sợ là linh mạch Thiên Diễn đều phải biến mất…” Vừa dứt lời, trong y quán truyền ra tiếng ‘ưm ưm’ nhẹ nhàng. Hoành Ngọc Độ và Phong Duật nghi ngờ quay đầu nhìn sang. Trên tấm phảng nhỏ lót nệm mềm duy nhất trong y quán, Thịnh Tiêu không cảm xúc đứng bên cạnh, Phược Lăng trong tay đã hiện ra nguyên hình, trói chặt hai tay lẫn hai chân của người đang nằm trên tấm phảng. —Người đang nằm, chính là Hề Tương Lan. Hoành Ngọc Độ: “…” Phong Duật: “…” Cả người Hề Tương Lan khoác áo bào đỏ rực, trên mặt rơi đầy lệ, y đang cố gắng giãy giụa để thoát ra, nhưng chỉ có thể bất lực bị trói trên tấm phảng nhỏ hẹp, eo hông căng cứng, liên tục run rẩy không ngớt, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, dường như đang tội nghiệp cầu xin cái gì đó. “Ưm… Tiên Cốt…” Thịnh Tiêu đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống y, ánh mắt u ám phát rét, thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả ‘Tuyết Canh Ba’. Ngọn đèn nhỏ gần đó hắt sáng một nửa khuôn mặt của hắn, giống hệt ác quỷ nửa đêm canh ba hiện hồn về đòi mạng. Nghe thấy tiếng nói chuyện, Thịnh ác quỷ nghiêng người lạnh lùng nhìn sang, trên bản mặt quan tài của hắn còn mang theo lệ khí lẫn sát ý. Hoành Ngọc Độ: “…” Phong Duật: “…….” ===Hết chương 24===
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]