—Thịnh Tiêu lộ tẩy rồi— Ứng Trác bị ánh mắt của y làm cho ngừng thở, máu huyết sôi trào cuồn cuộn. Đúng rồi. Ánh mắt này, khí thế này… Đây mới đúng là tiểu tiên quân Hề Tuyệt nổi danh khắp Thập Tam Châu. Cho tới nay không người biết Tương Văn cấp Linh thứ mười hai là gì, lại càng không biết năng lực của nó ra sao, nhưng Hề Tuyệt chỉ dựa vào một người một kiếm, đánh bất phân thắng bại với Thịnh Tiêu vừa có Thiên Diễn Châu vừa được Thiên Đạo chiếu cố. Sau khi Ứng Trác được Hề Tuyệt ‘dịu dàng kiên nhẫn khuyên bảo’, qua ngày hôm sau, trưởng lão phụ trách giảng dạy của Ly Tương Trai có việc gấp phải ra ngoài, đặc biệt kêu học trò mà ông hãnh diện nhất đến dạy thay một buổi học. Hề Tuyệt mặc áo đỏ kiều diễm, tay cầm roi dài chầm chậm bước ra từ ánh sáng ấm áp bên ngoài, xinh đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Có lẽ y yếu ớt nhiều bệnh từ nhỏ nên vóc dáng thấp hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều. Vốn tưởng sẽ tìm lại phần nào lòng tự ái với đám nhóc ở Ly Tương Trai nhỏ hơn y hai tuổi, ai ngờ vừa nhìn sang thì thấy đứa nào đứa nấy còn cao ráo hơn cả y. Hàng mi dài xinh đẹp của Hề Tuyệt lập tức xìu xuống, y trợn mắt nhìn đám thiếu niên không biết ăn cái giống gì mà cao dữ kia, cổ tay khẽ động, roi dài vung tới, không nói một câu thừa thải. “Tới đánh!” Các thiếu niên ở Ly Tương Trai mặc dù đã nghe qua uy danh của Hề Tuyệt nhưng tới nay vẫn chưa tận mắt thấy qua, còn cảm thấy những người đó chỉ là a dua nịnh nót vì gia thế của y. Mọi người thấy y lùn tịt, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp giống hệt tiểu cô nương, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong mắt lồ lộ sự chế nhạo và giễu cợt. Hề Tuyệt nhận ra ánh mắt của bọn họ khi nhìn vào mình, suýt chút nữa xù hết lông lên, tay cầm roi siết chặt, hai mắt đen kịt. “Đánh.” Tất cả thiếu niên của Ly Tương Trai nghe lời xông tới đánh. Một lát sau, từng đứa kêu cha gọi mẹ nằm lăn lộn trên đất. Đó là lần đầu tiên Ứng Trác thấy đám bạn cùng lớp của hắn bị đánh cho bầm dập không nỡ nhìn. —Dĩ nhiên, bao gồm luôn cả hắn. Đánh toàn bộ người ở Ly Tương Trai lăn lê bò lết, khiến những kẻ cao hơn y chỉ có thể nằm bẹp trên đất ngóc đầu lên nhìn, Hề nấm lùn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Y từ bi cất roi vào, đang muốn phất tay áo rời đi thì thoáng nhìn thấy Ứng Trác nửa nằm nửa ngồi ở trong góc. Tất cả mọi người ở Ly Tương Trai đều nhìn y với ánh mắt căm hận hoặc sợ hãi, chỉ có Ứng Trác là tràn đầy kinh diễm… Cùng với sự yêu mến nóng bỏng mà Hề Tuyệt không nhìn ra. Hề Tuyệt cầm cán roi gõ nhẹ vào lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa, y hứng thú cúi người nhìn thẳng vào mắt của Ứng Trác— Trên người y còn vương mùi hoa quế thoang thoảng, vì y bất ngờ lại gần nên Ứng Trác vô thức ngừng thở. “Ta nhớ ra ngươi rồi.” Hề Tuyệt nhếch môi cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt còn nét trẻ con phô ra vẻ đẹp tuyệt mỹ, thật giống như còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời: “Ngươi tên là…” “Ứng Trác.” Linh văn màu tím trải rộng toàn thân, ánh mắt của Hề Tương Lan đều là lệ khí dày đặc, nhúm ‘Khí Tiên Cốt’ kia được thu nạp vào người y không sót một phần, len lỏi đi khắp hàng trăm ngàn sợi kinh mạch của y. Toàn bộ con thuyền hoa bị linh lực của Hề Tương Lan chấn động liên tục làm phát ra tiếng ‘két’ vang vọng khiếp người, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. “Sư huynh…” Ánh mắt của Ứng Trác vừa nóng bỏng vừa bệnh hoạn, hắn từ từ đứng thẳng người lên điều động linh lực của Tương Văn. Bất thình lình ‘Diêm Hạ Chức’ hóa thành vô số dây tơ tuyết trắng, một tiếng ‘Đing’ vang vọng khắp tứ phía, thoắt cái biến toàn bộ thuyền hoa thành động bàn tơ giăng đầy mạng nhện. Thuyền hoa tinh xảo giá cả trên trời tức khắc bị biến thành bãi chiến trường. Sợi tơ nhuốm máu bị Hề Tương Lan thô bạo rút ra mới nãy bị linh lực màu tím cuốn lấy, nó điên cuồng uốn éo vặn vẹo như vật sống. Hề Tương Lan buông thỏng hai tay, sợi tơ đột nhiên biến ảo thành một cây roi dài đen nhánh. Chuôi roi bị năm ngón tay của y nắm chặt, ‘chát’ một tiếng quất mạnh xuống đất. Mèo mun gần như là gào lòi họng: “Hề Tương Lan ngươi điên rồi hả?! Ngươi và Tần Bàn Bàn không thân không quen, tội gì phải vì nàng ta mà chà đạp bản thân?! Bây giờ thì ngươi oai phong, nhưng một khi ‘Khí Tiên Cốt’ cắn trả, ngươi khó giữ được tánh mạng!” Hề Tương Lan không nhìn nó, vẻ mặt của y không chút cảm xúc, bàn tay cầm roi khẽ run lên, roi dài đen nhánh mấy mét tựa như du long lượn quanh người y, hoa văn tím bắn xoẹt xoẹt, làm đôi mắt vô tình lạnh lẽo của y hắt ra ánh sáng tím đậm. Mạng nhện chằng chịt trắng như tuyết và roi đen đang giương nanh múa vuốt xen lẫn vào nhau giữa thuyền hoa rộng lớn, hình ảnh vừa quỷ dị vừa kinh diễm. “Sư huynh tức giận?” Trong con ngươi của Ứng Trác toàn là điên cuồng, hắn không hiểu nổi cơn tức giận của Hề Tương Lan là từ đâu ra, chỉ cảm thấy hưng phấn khó nén: “Tại sao chứ? Là vì hận ta biến huynh thành con rối, hay là vì ‘Tuyết Canh Ba’?” Ngày thường dù Hề Tương Lan có làm ra biểu cảm gì thì trên mặt y vẫn giữ lại ba phần ý cười, còn giờ đây trên mặt y hiếm khi chỉ có lạnh lùng toàn phần, nụ cười vẫn hút hồn người ta nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như đỉnh núi phủ tuyết quanh năm, y nhìn Ứng Trác chẳng khác gì đang nhìn vật chết. “Ngươi không nên róc Tương Văn của nàng ra.” Y lạnh lùng nói. Khi y nói đến chữ ‘róc’, vết thương nơi gáy dường như truyền đến cơn đau nhói. Ứng Trác chưa từng thấy Hề Tương Lan như vậy bao giờ, hay là nói tất cả mọi người đều chưa thấy qua dáng vẻ khiến người khiếp sợ này của Hề Tương Lan, y giống như bị đụng vào vảy ngược, kiềm nén sát khí ngút trời, cả người run bần bật. Ứng Trác cười nói: “Ở Thập Tam Châu, thức tỉnh Tương Văn mà không có thế gia bảo vệ thì chẳng khác gì hoài bích kỳ tội. Ta róc ra Tương Văn của nàng nhưng không cướp mạng nàng, còn trả linh thạch hậu hĩnh, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, hà cớ gì sư huynh lại tức giận?” Hắn vừa nói xong, roi dài đen nhánh chuyển động như du long, gào thét lao tới xé toạc mạng nhện chặn đường trước mặt, quất mạnh về phía Ứng Trác. “Ầm—” Ứng Trác nhận ra roi dài quất tới mang theo linh lực không hề nương tay, hắn sầm mặt, chợt giơ cái tay cụt lên phóng ra vô số mạng nhện, cưỡng ép đỡ lấy roi dài. “Sư huynh, huynh thật sự muốn giết ta?” Chỉ vì một tiểu cô nương, không màng đến hậu quả dùng ‘Khí Tiên Cốt’, thậm chí còn muốn lấy mạng hắn. Rõ ràng khi Ứng Trác thản nhiên nói muốn biến y thành rối gỗ, y không hề tức giận chút nào. Có lẽ Hề Tương Lan ghét bỏ hắn dông dài, y vung roi khí thế, phảng phất mang theo lôi điện màu tím xé toạc ‘Diêm Hạ Chức’. Rõ ràng Hề Tương Lan ra tay không chút lưu tình, nhưng Ứng Trác lại không tức giận, thậm chí còn bật cười. “Như vậy mới đúng.” Ứng Trác thầm nghĩ. Sư huynh mà hắn kính mến bấy lâu, cầu mà không được, cứ thế tiêu sái tùy ý, lòng dạ ác độc— Người như vậy, mới xứng làm thành rối gỗ. Trên thuyền hoa rộng lớn, mạng nhện trắng xóa như tuyết, roi dài đen nhánh cùng với bầu trời rơi đầy tuyết xen lẫn vào nhau, Hề Tương Lan cầm theo roi tung người bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Ứng Trác. Trong vòng ba nhịp thở đã giao thủ mấy chiêu. Nhiều năm qua y không dùng linh lực nên bây giờ có hơi cứng tay. Ứng Trác cũng nhìn ra điểm này, mạng nhện trên cả người hắn chợt nổ tung ra, tựa như một cái ôm thân mật ‘víu víu’ cuốn lấy Hề Tương Lan giữa không trung. Trong nháy mắt Hề Tương Lan bị hàng vạn sợi tơ quấn quanh bọc thành cái kén. Ứng Trác cười một tiếng. Sáu năm trước mặt dù thiên phú của Hề Tuyệt cực cao nhưng cũng chỉ là Hóa thần cảnh, chứ đừng nói đến những năm nay tu vi đã cạn sạch, không có nửa phần tinh tiến. Cho dù có dùng ‘Khí Tiên Cốt’ đi nữa, cuối cùng vẫn không thể vượt qua cực hạn của thân thể, ngay cả hư cảnh cũng không vào được. Ứng Trác thong thả đi tới cái kén bị trói chặt, năm ngón tay tùy ý lướt nhẹ qua như gảy đàn, điều khiển mạng nhện thăm dò kinh mạch của Hề Tương Lan. Nhưng năm ngón tay của hắn vừa mới nhúc nhích thì tức khắc cứng đờ. Ứng Trác hơi nhíu này. Trong phút chốc, vốn không để hắn thời gian kịp phản ứng, roi đen rơi trên đất lại ‘sống dậy’ rồi ‘chát’ một tiếng xé gió lao tới, quấn chặt lấy cái cổ của Ứng Trác. Ứng Trác ngẩn ra. Trong cái kén bị bọc tầng tầng lớp lớp tơ nhện bỗng bắn ra vô số tia sáng tím, tựa như sắp phát nổ một cú long trời lở đất, ngay cả hư không cũng dập dờn tạo ra từng gợn sóng. Mạng nhện trắng tuyết vỡ thành bông liễu, hòa với gió tuyết bay vút vào không trung. Hề Tương Lan mặc bộ áo đỏ rực đứng giữa mạng nhện theo gió bay lượn xung quanh, tay cầm roi dài, bởi vì hấp thụ quá nhiều ‘Khí Tiên Cốt’ mà đôi mắt của y trở thành màu tím yêu tà. Sát ý và tu vi dường như cùng nhau tăng vượt trội. Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần cảnh… Con ngươi của Ứng Trác co rút lại. Khí thế trên người Hề Tương Lan tiến thẳng tới Hư cảnh, thậm chí mơ hồ cảm thấy khí tức chạm tới ranh giới Đại thừa kỳ. Lẽ ra dù có ‘Khí Tiên Cốt’ thì tu vi của y cũng sẽ không vượt qua cực hạn của kinh mạch mới đúng. Chẳng lẽ… “Ứng Xảo Nhi.” Hề Tương Lan dường như cảm thán, lại dường như khó hiểu, dịu dàng nói: “Thiên Diễn tại thượng, tại sao ngươi lại muốn biến một người còn sống sờ sờ thành rối gỗ vừa lạnh vừa cứng chứ?” Ứng Trác đang định mở miệng. Năm ngón tay của Hề Tương Lan chợt động, roi dài giống như vật sống hung hăng siết chặt cổ của hắn. “Xuỵt.” Hề Tương Lan đặt ngón tay trước miệng làm động tác xuỵt, cử chỉ cao quý và ưu nhã, cất giọng dịu dàng: “Sư huynh không muốn nghe.” Vứt dứt lời, roi dài căng chặt ra tựa như lưỡi kiếm sắc bén. Chỉ nghe một tiếng động vang lên như tiếng gỗ gãy, tầm mắt của Ứng Trác đảo lộn một vòng, bên tai còn nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ giòn tan. Mãi đến khi tầm mắt nghiêng sang một bên và ngửa mặt lên, hắn mới bất giác nhận ra… —Hề Tương Lan thế mà dùng roi bẻ đầu hắn xuống. Bởi vì mới nãy Hề Tương Lan có quay lại ghế mềm nghỉ ngơi giữa hiệp, lúc này y đi chân trần, kéo theo vạt áo bào đỏ dài phết đất dẫm lên mạng nhện rơi vãi đầy đất đến trước mặt Ứng Trác, sau đó ngồi xổm xuống vươn tay chạm nhẹ vào mặt hắn. “Gỗ…” Hề Tương Lan vô cảm nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Người thật đang ở đâu, ta muốn đi giết ngươi.” Dù nói ra câu ‘đi giết ngươi’ nhưng giọng điệu của y vẫn mềm dịu như đang nói chuyện với người yêu. Ứng Trác không chỉ làm tay bằng gỗ, mà toàn bộ cơ thể của hắn đều bắt chước máu thịt và khung xương của người làm thành gỗ, cái cổ bị bẻ gọn chỉ trong một chiêu, thậm chí trên mặt cắt còn tràn ra chất lỏng màu đỏ lẫn vài cọng rễ cây giống hệt như máu. Cái đầu và cơ thể của Ứng Trác gãy lìa, linh lực của phân thần dùng để ngụy tạo trái tim và nhịp đập đang dần dần tiêu tán. Hắn không cử động được, nhưng lại điên cuồng cười to. “Sư huynh, ha ha ha sư huynh…” Trong mắt Ứng Trác ứa đầy nước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hề Tương Lan như si như cuồng: “Trước khi ngươi ra tay đã biết ta là rối gỗ, hay là sau khi ra tay thì mới biết?” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Thằng ngu, dĩ nhiên là trước khi ra tay chứ.” Ứng Trác nhìn đôi mắt rét lạnh vô tình của y, bỗng cảm thấy cả người sởn gai óc. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, hắn rốt cuộc biết được vị sư huynh một bụng xạo sự này là đang nói dối hay nói thật. Ứng Trác cười lớn tiếng hơn, nhưng nước mắt lại rơi lã chã. “Ầm—” Khung cảnh bên ngoài thuyền hoa giống như bơi vào biển sâu, tiếng sấm kinh thiên động địa từ đâu giáng xuống, bổ ra một luồng sét trắng sáng rọi, giống như núi tuyết bị sạt lở ào ạt tràn vào thuyền hoa. Hề Tương Lan không chớp mắt lấy một cái. Mèo mun lại hiện ra, trên móng vuốt kết ấn định hồn của nó tát một cái thật mạnh vào mặt Hề Tương Lan. “Định hồn!” Hề Tương Lan bị tát lệch cả mặt, trên cái má trắng bệch tức khắc in rõ dấu chân mèo hồng hồng. Có điều ánh mắt của y dần dần tỉnh táo lại. ‘Khí Tiên Cốt’ còn đang cuồn cuồn vận chuyển linh lực liên tục cho y, Hề Tương Lan chỉ nhìn thoáng qua liền biết được luồng linh lực bên ngoài là của ai. Thịnh Tiêu, đã tới. Hề Tương Lan cắn chặt môi dưới đến rướm máu, cơn đau giúp y giữ vững tỉnh táo. “Đi mau—” Mèo mun không kịp mắng Hề Tương Lan: “Chắc chắn Thịnh Tiêu tới đây vì tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong! Ngươi chạy thoát thân rồi nói sau!” Ánh mắt của Hề Tương Lan rét căm căm, năm ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng giật giật. Y đang ước lượng tu vi lúc này của mình là bao nhiêu, nếu dốc hết toàn lực thì liệu có thể lấy được mạng của Thịnh Tiêu không. Ngay lúc này, Ứng Trác im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Sư huynh, tranh Tương Văn của Hề gia đang ở trên lầu gác của thuyền hoa.” Hề Tương Lan nhìn hắn nửa ngày, bỗng mỉm cười nói: “Được.” Y thờ ơ vươn ngón tay quẹt nhẹ qua khuôn mặt còn sót lại chút ấm áp của Ứng Trác, nhoẻn miệng cười: “…Chỉ cần Thịnh Tiêu chết.” “Ta sẽ giết hắn.” Ánh mắt chảy đầy nước mắt của Ứng Trác lại trở nên nóng bỏng và điên cuồng: “Ta sẽ giết hắn vì sư huynh.” Rõ ràng là hắn lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp ép Hề Tương Lan tới Trung Châu, nhưng cuối cùng người bàn điều kiện lại là Hề Tương Lan. Sau khi nghe hắn nói vậy, Hề Tương Lan mất hết hứng thú đứng dậy, không quan tâm Ứng Trác liều mạng đảm bảo với mình, y xòe tay ra đón lấy một bông tuyết rơi xuống. ‘Tuyết Canh Ba’ đã bị dung hợp với thuyền hoa, không biết phải làm sao để tách ra. Hề Tương Lan sờ dấu chân mèo trên má mình, cảm thấy cấm chế của thuyền hoa có thể trụ được thêm một lát, y cất bước đi tới lầu gác theo lời Ứng Trác. Quả nhiên đúng như đã nói, trên lầu gác tràn ngập khí tức của ‘Tuyết Canh Ba’. Mèo mun nhảy lên vai y, vì Thịnh Tiêu sắp đến mà lo sốt vó: “Ngươi lại tính làm gì?!” Hề Tương Lan không đáp. Đi lên trên gác, dõi mắt nhìn sang, trên bốn bức tường đều là tranh vẽ Tương Văn. Hề Tương Lan đi tới, giơ tay vuốt nhẹ lên bức tranh Tương Văn đang ngọ nguậy giống hệt vật sống, con ngươi màu tím tối tăm không ánh sáng, không biết y đang nghĩ gì. Mèo mun gấp muốn chết: “Đi được chưa ông nội? Người của Giải Trĩ Tông sắp đến rồi kìa!” Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông đúng là sắp đánh tới nơi. Thiên Diễn Châu kéo theo sấm chớp giật đùng đùng giáng sét hết lần này đến lần khác vào ‘cái mai rùa đen’ bao bọc quanh thuyền hoa, mãi đến khi loáng thoáng nghe thấy âm thanh từ trong thuyền hoa vọng ra, lúc này Thịnh Tiêu mới lạnh lùng che chắn tiếng sét đinh tai nhức óc. Từng luồng sét giáng mạnh xuống nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng đánh vỡ cấm chế thành ngàn mảnh. Thịnh Tiêu không đánh thêm nữa, nhanh chóng tiến vào thuyền hoa. Chẳng qua hắn mới liếc mắt nhìn sang liền nhíu mày. Khắp nơi trên thuyền hoa đâu đâu cũng có dấu vết giao chiến, bông tuyết lẫn mạng nhện vương vãi đầy đất, đồ đạc mảnh gỗ ngổn ngang khắp nơi, đặc biệt nhất là ở trung tâm còn có một cái đầu người nằm trơ trọi. Nhìn kỹ thì mới thấy đó là Ứng Trác. Thịnh Tiêu sầm mặt. Hề Tuyệt khôi phục linh lực? Ứng Trác thấy Thịnh Tiêu đi lên thuyền hoa, nửa khuôn mặt gần như ngập trong nước mắt của hắn đột nhiên oán giận lên tiếng: “Thịnh Tiêu!” Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn. Dù đã bị Hề Tương Lan bẻ lìa đầu và thân nhưng Ứng Trác vẫn chưa bỏ tà tâm, trái lại còn mê đắm Hề Tương Lan trầm trọng hơn, hắn vừa nhìn thấy Thịnh Tiêu liền nhớ lại câu nói ‘cá nước gặp dịp thì chơi’, trong mắt tràn ngập nước mắt của hắn liền bùng nổ sự ghen tị điên loạn. Ứng Trác vừa nghĩ tới cảnh tượng Hề Tương Lan từng cùng với người này mây mưa trên giường, hận không thể từ Trung Châu chạy tới đây đốt hắn thành tro tàn. Thịnh Tiêu ghét bỏ nhìn hắn, không đợi hắn nói ra lời khiến người ta khó chịu đã thẳng tay giáng sét. Một luồng sét không tiếng động bổ mạnh xuống, tức khắc đánh thân thể lẫn cái đầu bằng gỗ của Ứng Trác cháy khét lẹt không còn gì. Sợi phân thần kia cũng bị nghiền nát, làm cho bản thể ở Trung Châu xa xôi ói máu không ngừng. Trên lầu các của thuyền hoa loáng thoáng truyền đến tiếng động. Thịnh Tiêu bước nhanh tới, lúc đang đi thì không biết hắn nghĩ gì mà hóa trang thành ‘cái gai’, thậm chí còn hất tay một cái, làm Thiên Diễn Châu luôn quấn quanh cổ tay hắn bị ném bay thẳng ra ngoài thuyền hoa. —Linh lực lẫn khí tức của Thịnh Tiêu hoàn toàn được che giấu. Lúc này Thịnh Tiêu mới nhấc chân đi lên lầu gác của thuyền hoa. Hề Tương Lan cũng không chạy trốn, lúc này y đang quay lưng đứng trước đống tranh Tương Văn treo trên tường, hơi ngẩng đầu, tóc dài đen nhánh xõa rối hòa làm một với áo bào đỏ cuộn thành mấy vòng trên đất. Y nghe thấy tiếng bước chân, mang theo vẻ mặt vô cảm ngoái đầu nhìn ra sau. Y vừa nhìn sang thì liền sửng sốt. Người tới không phải Thịnh Tiêu ư, tại sao lại là cái gai kia của Giải Trĩ Tông? Hề Tương Lan bình tĩnh đối diện với ‘cái gai’, linh lực của ‘Khí Tiên Cốt’ đang cuồn cuộn trong cơ thể, giúp y có thể lặng lẽ rà soát linh lực của người này. Đúng là… Không giống Thịnh Tiêu. Cũng không có khí tức của Thiên Diễn Châu. Thịnh Tiêu và Thiên Diễn Châu chưa bao giờ xa nhau, cho dù dùng biện pháp che mắt chỉ sợ cũng là giấu chuỗi vòng đi, chứ không giấu được khí tức của nó. Hề Tương Lan đối mặt với Thịnh Tiêu hồi lâu, đột nhiên bật cười, đôi môi đỏ thẫm như được bôi bằng máu tươi, dịu dàng nói: “Đại nhân à, đúng là đời người nào có chuyện không tái ngộ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khi y kêu ‘đại nhân’ vẫn là giọng điệu lười biếng chòng ghẹo, thật giống như vừa rồi y đằng đằng sát khí vung roi bẻ đứt cổ người ta chỉ là ảo giác. Thịnh Tiêu đánh giá y một lúc, nhíu mày nói: “Khí Tiên Cốt?” Hề Tương Lan cong mắt cười: “Đại nhân cũng biết hàng ngon ‘Khí Tiên Cốt’ này à?” Tầm mắt của Thịnh Tiêu rơi vào cái tay buông thỏng một bên của Hề Tương Lan. Bàn tay dính đầy máu tươi đang run rẩy. Chẳng qua nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện không riêng gì tay, toàn thân Hề Tương Lan bắt đầu run rẩy giống như đã tới cực hạn, khóe môi trào ra máu tươi. Con ngươi vô tình của Thịnh Tiêu chợt co rút thành chấm nhỏ. Hắn muốn đi tới bắt người nhưng lại thấy Hề Tương Lan giống như đã vượt quá giới hạn chịu đựng, bất ngờ không báo trước phun ra bãi máu tươi, thân hình lảo đảo ngã khuỵu xuống như con bướm gãy cánh. Thịnh Tiêu cũng theo đó thoáng ngừng thở, thân hình như lôi điện lóe lên biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên cạnh Hề Tương Lan, nhấc tay đỡ y dậy. Thân hình yếu đuối của Hề Tương Lan dựa vào lồng ngực của hắn, có vẻ như rất đau đớn nên y co rúm người lại. Y nhấc tay bụm chặt miệng như thể làm vậy là có thể ngăn máu ứa ra, nhưng ở kẽ tay liên tục chảy máu xối xả, khuôn mặt xinh đẹp hút hồn tức khắc trở nên nhợt nhạt, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy tử khí. “Khụ khụ!” Thịnh Tiêu cảm giác cơ thể mảnh khảnh lạnh lẽo đang dựa vào người mình của y liên tục hộc máu, hắn cũng theo đó cứng ngắc toàn thân. Đại nhân ‘cái gai’ luôn đeo mặt quan tài bỗng đưa tay ra giống như đại phát từ bi muốn truyền linh lực cho y, Hề Tương Lan thoi thóp lắc đầu, run rẩy nhấc tay đè tay của Thịnh Tiêu xuống. “Đại nhân…” Ngay cả Hề Tương Lan còn không nhận ra tiếng nức nở trong giọng nói của mình, y lẩm bẩm như thể đang cầu xin: “Ta không hận hắn…” Tay của Thịnh Tiêu chợt run lên. Có lẽ là dùng quá nhiều ‘Khí Tiên Cốt’, thần trí của Hề Tương Lan dường như sắp bị tan vỡ, trong thoáng chốc y quên mất bản thân mình đang ở đâu, mơ mơ màng màng ngước nhìn Thịnh Tiêu, chầm chậm giơ tay lên muốn ôm hắn. “Thịnh Tiêu…” Nhưng y quá mức yếu ớt, không còn chút sức lực nào, mới vừa nhấc tay liền vô lực rũ xuống. Hề Tương Lan giống như hồi quang phản chiếu hé môi muốn nói gì đó. Thịnh Tiêu cúi đầu nghe. Hề Tương Lan lại cố gắng dồn chút sức lực, miễn cưỡng có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn, rướn người lên kề sát vào tai hắn thỏ thẻ: “Ta…” Giọng nói yếu ớt không ra hơi, giống như người sắp chết hấp hối nói ngắt quãng từng chữ. Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, tùy ý để y vịn vai mình và mang theo làn hơi nóng rực sáp lại gần. Ở nơi Thịnh Tiêu không nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp của Hề Tương Lan thoáng hiện lên sát ý rét lạnh, bàn tay đang chạm vào người Thịnh Tiêu lặng lẽ hiện ra một nhúm linh lực màu tím. ‘Khí Tiên Cốt’ dồi dào chảy khắp kinh mạch, thế như chẻ trẻ từ lòng bàn tay của y đánh xuống cổ đối phương. “Két—” Lần này Hề Tương Lan dùng toàn bộ sức mạnh, cho dù người này có linh lực ngút trời cũng đừng hòng sống nổi. Đừng thấy người này không phải Thịnh Tiêu mà thả lỏng, chạy thoát khỏi đây trước mới là quan trọng nhất. Hề Tương Lan đang giả vờ hấp hối nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, linh lực và đôi mắt màu tím chợt lóe lên tia sáng lạnh. Chẳng qua khi sắp đạt được mục tiêu hạ gục đối phương, một bàn tay bất thình lình vươn tới bấu chặt vào cổ tay đang sử dụng linh lực của y rồi bẻ nhẹ một cái, Hề Tương Lan đau đến mức rên lên. Hề Tương Lan ngạc nhiên nhìn hắn. Thịnh Tiêu vô cảm nắm chặt tay y, cưỡng ép kéo y ra khỏi người mình. “Còn muốn giết ta?” Hề Tương Lan: “…” Lại bị bắt quả tang?! Hề Tương Lan sắp bị ‘cái gai’ này làm phát điên. Tại sao những trò lừa đảo của mình đều không xài được với người này?! Rốt cuộc tên này là người hay quỷ?! Giả vờ và dối trá đều bị đâm thủng, nhưng Hề Tương Lan hoàn toàn không biết hai chữ khó xử viết thế nào, dứt khoát đã làm thì làm cho tới cùng, y vừa nhìn chằm chằm người này vừa tung chưởng bắn linh lực ầm ầm. Cho dù không giết được hắn thì cũng phải đánh hắn bị thương để bù lỗ! Thịnh Tiêu không ngờ đến nước này mà Hề Tương Lan còn dám động thủ, hắn chỉ thoáng ngẩn người giây lát mà luồng linh lực màu tím sắp bắn đến trước mặt mình. “Ầm!” Thịnh Tiêu chậm nửa nhịp nên đành phải giơ tay cản lại luồng linh lực tàn nhẫn kia, nhưng Hề Tương Lan quá độc ác, y thật sự muốn đánh chết hắn, linh lực trực tiếp bành trướng, rơi vào trên mặt Thịnh Tiêu. ‘Xèo xèo’ hai tiếng. Linh lực màu tím giống như rơi vào chảo dầu sôi. Trên mặt Thịnh Tiêu bỗng dập dờn ra từng vòng gợn sóng sôi trào, lại giống như như ngọn lửa thiêu đốt tờ giấy trắng, lớp che mắt mỏng manh cứ thế bị cưỡng ép phá vỡ, xé rách lớp ngụy trang từng chút một. Hề Tương Lan đang thầm nghĩ đánh người này bị thương xong sẽ chạy trốn thế nào, y đảo mắt nhìn loạn xạ khắp nơi, bỗng nghe thấy tiếng động kỳ lạ thì nghi ngờ nhìn sang, tức khắc ngơ ngác. Biện pháp che mắt và cải trang giả dạng là hai phép thuật mà Hề Tương Lan am hiểu nhất, tất nhiên cũng biết rõ phản ứng sau khi phép thuật bị phá vỡ. Lớp ngụy trang theo vòng gợn sóng tản dần đi, lộ ra khuôn mặt thật sự. Mặt mũi tuấn mỹ lạnh lùng, tựa như đỉnh núi tuyết thổi gió rét ầm ầm, uy nghiêm lẫm liệt khiến người ta nhìn mà sợ. —Là Thịnh Tiêu. Hề Tương Lan hoàn toàn sững sờ. ===Hết chương 21===
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]