—Hề Tương Lan nói: “‘Bất Tẫn Ngôn’, là Tương Văn của ta.”—
Hề Tương Lan tung hoành ngang dọc Thập Tam Châu đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên có cảm giác tự lấy dây buộc mình.
Ngày thường y ba hoa khoác lác, cộng thêm Chư Hành Trai toàn là hảo hán không chú ý chuyện vặt vãnh, thậm chí Hề Tương Lan còn bò lên giường ngủ chung với từng người không chừa một ai trong suốt bốn năm kia.
Thái độ của mọi người đều bình thường, trừ Thịnh Tiêu mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng sẽ xách cổ y ném ra ngoài, hoàn toàn không thấy dấu hiệu tình yêu chớm nở nào cả.
Gần đây y vì bảo vệ mạng sống mà thêu dệt bịa đặt ra mối tình lâm ly bi đát của mình với Thịnh Tiêu.
Lần này cũng ngựa quen đường cũ với Ứng Xảo Nhi.
Nhưng ai mà ngờ…
Một lời thành sấm.
Ánh mắt của Ứng Trác nhìn Hề Tương Lan tràn ngập tình yêu nóng bỏng, nóng đến mức khiến tay của Hề Tương Lan phải run rẩy.
Tình là duy nhất, cầu mà không được.
Có chết cũng không ngờ y nói bậy nói bạ liền ứng nghiệm?
“Mẹ thân yêu của con ơi.” Hề Tượng Lan chết lặng thầm nghĩ: “Cơn gió lạnh thấu xương nào thổi đến phong thủy đoạn tử tuyệt tôn thế này, mấy năm qua ở Thiên Diễn học cung không có lấy một tên đoạn tụ nào, tại sao y lại xui rủi đụng trúng một tên?”
Ứng Trác vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn y.
Khuôn mặt trưởng thành của hắn nhìn y không chớp mắt đã không còn đường nét non nớt của thời niên thiếu nữa, trái lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437608/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.