—Thiên Đạo đại nhân, mùi giấm nồng quá nha— 
Yến Tương Lan trải qua một ngày sinh nhật độc đáo. 
Từ giờ Tý trở đi, y luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngáo ngáo, cả đêm bị giã từ hôn mê đến tỉnh rồi lại hôn mê, khi tỉnh lại thì choáng váng mặt mày, cuối cùng y thẹn quá hóa giận muốn cắn Thịnh Tiêu một cái, nhưng toàn thân bủn rủn, chỉ có thể bất lực để Thịnh Tiêu ‘trừng phạt’ tiếp. 
Bởi vì quá mệt mỏi, Yến Tương Lan ngủ một giấc không mộng mị. 
Khi tỉnh lại, ánh nến vẫn đang cháy lách tách. 
Yến Tương Lan nhìn chằm chằm ánh nến mờ mờ ảo ảo phía sau màn giường, không khỏi sửng sốt hồi lâu, bỗng chốc không phân rõ mình đang mơ hay tỉnh. 
Y chỉ chợp mắt một chốc thôi mà, hay là trời đã tối? 
Không đúng, hình như lần cuối cùng y bất tỉnh mặt trời vẫn còn trên cao mà. 
Yến Tương Lan: “…” 
Yến Tương Lan tức giận đấm vào thành giường, nhưng vừa nhấc tay lên liền vạ lây cái thây tả tơi xơ mướp, y đau rúm người lại, chật vật té nằm vào chăn mềm, suýt chút nữa rên ra tiếng. 
Yến Tương Lan bị Thịnh Tiêu lăn qua lộn lại ‘hưởng dụng’ không biết bao nhiêu lần, ước gì có thể rút đao chém người. 
Yến Tương Lan tức giận hét lên: “Thịnh Tiêu! Thịnh Vô Chước!” 
Không ai đáp lại. 
Trong phòng không một bóng người, Thịnh Tiêu ăn xong chùi mép chạy mất? 
Yến Tương Lan lại bị tức xỉu, y xoa mi tâm thở hổn hển một hồi, sau đó khó khăn đặt chân xuống giường, nhưng hai chân mềm như bún 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854473/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.