—“Ta đã nói, ta sẽ không làm.”— 
Thịnh Tiêu khom người xuống, lông mày nhíu chặt. 
Hắn khẽ mở miệng ra nhưng không thể nói nổi nửa chữ, đành phải dùng linh lực phát ra tiếng: “Sao thế?” 
Hề Tuyệt bị cóng cả não chưa có thanh tỉnh, nhưng đã quen miệng thốt ra: “Thế nào, đau lòng ta?” 
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn cậu, xem mấy lời chòng ghẹo đó như gió thoảng qua tai, nâng ngón tay chạm nhẹ vào mặt cậu. 
Không biết cậu đã quỳ giữa trời tuyết giá buốt bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt như băng, thậm chí quan sát kỹ còn thấy dấu bàn tay bên má trái, khóe môi cũng bị toét ra. 
Thịnh Tiêu nhíu chặt mày. 
Não của Hề Tuyệt lúc nào cũng chạy lon ton theo sau cái miệng của cậu, khi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại thì con ngươi chợt co rụt, vô thức nghiêng đầu né tránh ngón tay của Thịnh Tiêu, trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo huênh hoang thoáng hiện ra sự khó chịu.  
“Sao ngươi lại tới đây?” Cậu nói nhỏ. 
Thịnh Tiêu không đáp, muốn kéo cậu đứng dậy. 
“Không không không.” Hề Tuyệt vừa cử động nhẹ một cái là tuyết lẫn sương đọng trên người liền rơi lả tả xuống, ngay cả khớp xương cũng phát ra tiếng rốp rốp, cậu cứng đầu quỳ tiếp: “Ta phạm lỗi, mẹ muốn ta quỳ ở đây hai ngày, tới đông chí mới được đứng lên.” 
Trong tim của Thịnh Tiêu như có ngọn lửa bùng cháy lớn, bốc lên đốt sạch đầu óc vốn tỉnh táo lí trí của hắn. 
Quỳ hai ngày, đến đông chí mới được đứng lên. 
Nói cách khác, cậu đã quỳ giữa trời tuyết đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854458/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.