—Thịnh Tiêu, sao ngươi lại tới đây?— 
Hồ điệp nhập mộng. 
Tu sĩ trong ảo cảnh giống như tiến vào giấc mộng hoang đường, xung quanh toàn những thứ quỷ quyệt quái đản, vô số quỷ vật tụ tập lại, ánh sáng xanh lập lòe ma quái, khiến mọi người cảm thấy thật không bình thường. 
Hề Tương Lan nhạy bén nhận ra mình đang ở trong mộng, nhưng không đến mức muốn chìm đắm không tỉnh lại. 
Y mơ thấy một giấc mộng đẹp. 
Trong đàn bướm bay lượn xung quanh, thân thể nhẹ như chim của thiếu niên Hề Tuyệt lại lần nữa biến trở về vóc dáng của đứa trẻ mười tuổi, cậu mặc một thân áo trắng chạy như bay xuống thang núi dài, cười tươi rói cất cao giọng. 
“Ra ngoài chơi thôi, không luyện kiếm nữa, đệ đừng hòng mách lẻo nha, nếu không lần tới ta không dẫn đệ đi chơi cùng đâu!” 
Cách mấy bậc thang phía sau, có một đứa trẻ vừa loạng choạng chạy theo vừa thở hổn hển, nói: “Nhưng, nhưng huynh sẽ bị mắng đó!” 
Hề Tương Lan cười ha ha: “Từ nhỏ đến giờ ta bị mắng còn thiếu sao? Ai sợ người đó là… Mèo?” 
Trong mơ, đứa trẻ chạy theo phía sau không nhìn rõ mặt mũi, nó chống tay lên gối thở không ra hơi, ngơ ngác nói: “Hả? Lúc trước nói là chó con mà?” 
Hề Tương Lan ngoắc tay với nó: “Mau đến xem, có mèo.” 
Đứa bé tò mò chạy tới, đứng bên cạnh Hề Tương Lan nhìn vào bụi cỏ um tùm trước mặt. 
Quả nhiên trong bụi cỏ xanh mướt, có một con mèo mun to bằng bàn tay đang run rẩy bò ra, vì đêm qua vừa đổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854457/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.