Ngọc điệp của hắn được đưa vào Tông miếu.
Hắn đi tế bái cha mẹ ta.
Bọn ta mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan.
Đến khi trời tối, bọn ta mới trở về Tiêu phòng.
Bên ngoài vẫn đang b.ắ.n pháo hoa, cả Biện Kinh đèn hoa rực rỡ, thiên hạ sẽ bày tiệc, ca múa vui chơi nửa tháng để chúc mừng bọn ta nên duyên.
Nhưng thực ra hôn lễ quá phức tạp.
Hóa ra địa vị Đế hậu mà ta hằng mong ước bao nhiêu năm cũng chỉ đến thế.
Điều ta mong muốn, không gì hơn lúc này đây, được tĩnh lặng ở bên hắn.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Vệ Phong bên cạnh khẽ chạm vào cánh tay ta.
Trong lòng ta có chút xúc động: ". . . Thực ra ta là người tái giá."
"Ta vốn là kẻ bình dân vùng Hoài Tả."
"Ta đã lớn tuổi rồi~"
"Ta một thân đầy bệnh tật."
Ta bị hắn chọc cười.
So ra chẳng ai hơn ai cả.
Hắn cười cầm nửa quả hồ lô lên: "Phu nhân."
Ta cầm nửa quả còn lại: "Phu quân~"
"Phu nhân, đói không?"
"Đói, đương nhiên là đói rồi! Quần thần tiệc tùng, chỉ có chúng ta làm lễ, một ngụm rượu cũng chưa được uống."
"Đi, ăn lẩu thôi."
"Có lẩu để ăn à? Vậy sao không lấy đàn của ta ra, chúng ta vừa ăn lẩu vừa hát, bên ngoài còn đang b.ắ.n pháo hoa nữa."
"Được."
Đêm ấy, trong cung vang vọng tiếng hát của bọn ta:
-- Bạch nhật phóng ca tu túng tửu, thanh xuân tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-boi-loi-the-phu-quan-hoi-han-roi/3731960/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.