Tôi không sao." Hàn Mạt Doãn đẩy Ôn Dịch ra, lạnh nhạt đáp lại. "Đừng có tùy tiện ôm tôi như vậy... Ghê chết đi được."
Tay hắn thoáng khựng lại, trái tim hẫng đi một nhịp. Trước đó hai người còn cùng nhau... Rất hạnh phúc kia mà. Vậy tại sao bây giờ lại...
Ôn Dịch mất tự nhiên lùi ra sau, nhưng vẫn không quên kéo Hàn Mạt Doãn đứng lên, còn ân cần cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô ta khỏi lạnh.
Vẻ dịu dàng ân cần này đương nhiên Hàn Mạt Doãn không đặt vào mắt, càng không quan tâm đến.
Hắn cứ như kẻ ngốc làm hết chuyện này đến chuyện kia mà chẳng được đáp lại lấy một lần.
Hàn Mạt Doãn mặc kệ Ôn Dịch, bản thân cứ thế hậm hức rời đi. Đi được vài bước bỗng nhiên cô ta khựng lại, nhìn xuống dòng sông. Thấy được ánh trăng sáng chiếu rọi trong nước, lẫn hình ảnh của người kia được phản chiếu lại.
Mặt trăng cứ như thực sự ở dưới nước, chứ không phải ở trên bầu trời cao rộng. Hàn Mạt Doãn lặng người nhìn bóng dáng cô đơn của Ôn Dịch phản lại từ mặt nước.
Cô ta nhăn mặt khó chịu, cảm thấy tên này ngày càng phiền phức, làm cô ta mất tập trung, đã thế cái dáng vẻ đau khổ kia là muốn ai thương hại vậy? Thật ghê tởm.
"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa tôi về nhà đi." Hàn Mạt Doãn quay đầu nhìn sang, lớn tiếng nói.
Ôn Dịch cúi thấp đầu đi theo sau cô ta, cũng không rõ trên mặt đang mang biểu cảm gì nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-toi-duoc-tong-tai-cung-chieu-vo-doi/2872145/chuong-42.html