03/11/2021 Edit: Nhật Nhật ... Phó Tư Diễn dùng bản đồ điều hướng, đến bệnh viện thú cưng gần đó nhất. Nhưng gần đến đâu cũng phải lái xe mất gần nửa tiếng đồng hồ. Trên đường, nhóc Phượng Hoàng sâu sắc cảm thấy đời làm chim của nó quá sức vô vọng, nó không khóc nữa, chui đầu vào trong túi áo của Hề Gia Vận, còn mạnh mẽ hất nhóc Nhai Tí ra ngoài, tiến vào trạng thái tự kỷ. Hề Gia Vận chọc nó thế nào nhóc con này cũng không chịu để ý, cậu đành phải từ bỏ, chờ xe đến nơi, cậu để Phó Tư Diễn tháo dây an toàn cho mình trước, "Em mang nó đi khám bác sĩ trước đã, anh đỗ xe xong thì mang Kỳ Lân với Nhai tí vào sau nhé?" Phó Tư Diễn gật đầu, "Ừ, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Hề Gia Vận vội vàng đi trước. Có lẽ bây giờ còn đang là giờ làm việc, cho nên người mang thú cưng đến khám trong bệnh viện không quá đông, Hề Gia vận rất nhanh đã lấy số, đi vào gặp bác sĩ. Bác sĩ còn đang nhàn nhã lướt mạng, cảm giác có người tới cũng không chút hoang mang đóng trang web lại, lấy thêm một đôi găng tay đeo lên, không buồn ngẩng đầu lên, nói: "Để thú cưng của cậu lên bàn đi. Nó bị làm sao vậy?" Hề Gia Vận bèn lôi nhóc Phượng Hoàng từ trong túi ra, "... Rụng lông ạ." "Há, hói à." Bác sĩ vừa nhìn lập tức ngẩn người. Trạng thái của nhóc Phượng Hoàng đang rất mẫn cảm, không chịu được cái từ "Hói" này, lập tức nhảy dựng lên lý luận với bác sĩ: "Chíp chíp chíp!" Là rụng lông! Không phải hói! Nó chỉ bị rụng mất một ít lông thôi! ! Bác sĩ rõ ràng không hiểu tiếng chim, cũng không biết nhóc con này đang kêu cái gì, nhưng ông nhận ra con chim này —— Bạc má đuôi dài phối màu đỏ trắng. Bác sĩ: "Bé, bé Phượng Hoàng?" Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp?" Bác sĩ lại ngẩng đầu lên, lập tức xác định cục bông nhỏ này chính là nhóc Phượng Hoàng, bởi vì ông nhận ra Hề Gia Vận. Bác sĩ vui mừng nói: "Cậu cậu cậu —— Hề Gia Vận! Bà nhà với con gái tôi đều rất thích cậu đấy!" Hề Gia Vận: "... Cám ơn ạ." "Bộ phim 'Phù Dung' kia của cậu, bà nhà với con gái tôi xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, lần nào xem cũng xỉ vả nữ chính mắt mù, không đi cùng với cậu." Dù sao cũng là lần đâu tiên gặp được diễn viên trong phim, bác sĩ vô cùng hưng phấn, "Có thể ký tên cho tôi không? Tôi mang về, nhất định người nhà sẽ rất vui mừng." Ký tên chỉ là chuyện dễ như ăn cháo, Hề Gia Vận đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng cậu bây giờ còn đang sốt ruột về nhóc Phượng Hoàng, cho nên chỉ hỏi: "Chú khám trước cho nó đã ạ, chờ lát nữa rồi cháu ký tên sau được không?" Bác sĩ lập tức phản ứng lại, " Đương nhiên là được rồi, xin lỗi xin lỗi, vui quá quên mất chuyện chính." Hề Gia Vận lắc đầu một cái, "Không có gì ạ." Bác sĩ bắt tay vào kiểm tra cho nhóc Phượng Hoàng, còn hỏi Hề Gia Vận thêm mấy vấn đề, Hề Gia Vận trả lời từng cái một, còn nói ban nãy nhóc Phượng Hoàng bị rất nhiều người vuốt ve. Bác sĩ trầm ngâm chốc lát: "Hiện giờ đã qua mùa thay lông của chim, tình huống của nó không giống như là đang mọc lông mới, có lẽ là bị người ta vuốt hói." Nhóc Phượng Hoàng lần thứ hai kháng nghị: "Chíp!" Hề Gia Vận lại hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao ạ?" Bác sĩ trả lời: "Cũng không phải vấn đề gì lớn, trở về chỉ cần bổ sung thêm dinh dưỡng cho nó, để lông nhanh chóng mọc lại thôi." Không phải vấn đề lớn là tốt rồi, Hề Gia Vận thở phào nhẹ nhóm, bác sĩ do dự một chút, lại nói với Hề Gia Vận: "Lần sau tốt nhất đừng cho nhiều người vuốt ve nó như vậy, thế không tốt đâu. Trên tay người luôn có một số loại vi khuẩn nhất định, lần này chỉ làm nó bị trụi một ít lông, lần sau không chừng lại mắc bệnh thật đấy." Hề Gia Vận không dưng phải mang tiếng xấu, dù chuyện cho người khác sờ này chính là chủ ý của nhóc Phượng Hoàng, nó còn dựa vào cái này kiếm lời không ít tiền nữa, nhưng Hề Gia Vận cũng không giải thích nhiều, chỉ gật gật đầu, "Vâng, cháu biết rồi, lần sau sẽ chú ý ạ." Bác sĩ: "Cậu chờ một chút, tôi lấy cho cậu tuýp thuốc mỡ với một ít đường gluco." Hề Gia Vận: "Vâng." Bác sĩ đi rồi, nhóc Phượng Hoàng vẫn cúi đầu ủ rũ não nề, Hề Gia Vận không nhịn được chọc nó một chút, hỏi: "Con bình thường rất không thích bị người khác sờ vào người cơ mà? Hay là muốn sờ còn phải xem tâm trạng của con, chi mà lần này con lại chủ động cho người ta sờ thế?" Tuy không phải sờ không mà còn đòi thu tiền của người ta, nhưng gì thì gì cũng coi là nhóc Phượng Hoàng chủ động cho. Nhóc Phượng hoàng rầu rĩ ỉu xìu xìu đáp: "Chích, chíp chíp chíp." Muốn, muốn kiến tiền nuôi gia đình nha QAQ Hề Gia Vận không nhắc tới thì không sao, vừa mới động đến nhóc Phượng Hoàng lại càng thêm ủ rũ. Đáng ghét! Nhiều người sờ nó sẽ bị rụng lông. Cách kiếm tiền này không xài được nữa rồi hức hức hức. Nó không nuôi nổi Gia Gia rồi! Nhóc Phượng Hoàng nhất thời cảm nhận được gian khó cuộc đời, thấy đi làm kiếm ăn không dễ chút nào. Dù sao cũng đã ở cùng nhóc con này lâu như vậy rồi, nó nghĩ gì, Hề Gia Vận ít nhiều cũng đoán được một chút, tuy lần này ý nhóc Phượng Hoàng muốn biểu đạt có hơi phức tạp, nhưng liên hệ với hành vi dạo gần đây của nó, Hề Gia Vận vẫn miễn cưỡng hiểu được. Hề Gia Vận bật cười nói: "... Nhà chúng ta không dùng tới tiền con kiếm nha? Người kiếm tiền hẳn nên là chú mới đúng." Nhóc Phượng Hoàng ra vẻ ông cụ non liếc mắt nhìn Hề Gia Vận một cái. Chờ chú nếm phải trái đắng tình yêu, bị người ta đuổi ta khỏi nhà với hai bàn tay trắng mới biết, chú làm gì có tiền! Nhóc Phượng Hoàng một lần nữa rơi vào trầm tư, nó phải nghĩ ra cách khác để kiếm tiền mới được! Nhóc Phượng Hoàng đau đầu suy nghĩ. Nhóc Phượng Hoàng nghĩ mãi không không nghĩ ra cái gì. Nó xụ mặt ra một quyết định. Không thì, vẫn tiếp tục cho người ta sờ đi? Lần này nó tăng giá, dù sao cũng là nghề có độ nguy hiểm cao —— Sờ nhiều sẽ hói đầu! 20 tệ một lần không được, chắc chắn không được. Muốn sờ nó, ít nhất phải 200 tệ một lần! ... Hề Gia Vận và nhóc Phượng Hoàng ở trong phòng khám chờ bác sĩ quay lại, về phía Phó Tư Diễn, sau khi đỗ xe xong, anh mang nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí đi vào trong viện. Hề Gia Vận không có mặt, nhóc Kỳ Lân bèn chủ động tha nhóc Nhai Tí lên, để nó bò lên đỉnh đầu mình ngồi, hai nhóc con này ghé vào một chỗ rầm rì nói chuyện —— "Phượng Hoàng đáng ghét, nhất định là đang mượn cớ để làm nũng!" "Nhân viên chăm sóc cũng đau lòng nó hơn." "Cái đồ gian xảo đáng ghét!" Đúng, chờ lúc về, thể nào nó cũng mượn cớ hói đầu để quấn lấy nhân viên chăm sóc! Đương nhiên cuộc trò chuyện của chúng nó, nghe vào tai Phó Tư Diễn thuần túy là tiếng động vật nhỏ đang kêu —— "Ẳng ẳng ẳng." "Chít chít chít chít!" "Gâu gâu, ẳng ẳng ẳng!" "Chít chít chít!" Hề Gia Vận có thể dựa vào sự ăn ý sau khi cùng bọn nó ở chung một thời gian dài để phán đoán, cùng chúng nó nói chuyện, Phó Tư Diễn tuy không gặp mấy thần thú nhỏ này nhiều, nhưng anh nghe ra được hai nhóc này đang không được vui vẻ cho lắm, hơn nữa anh biết bọn nó ỷ lại với Hề Gia Vận thế nào, nên cũng đoán được đại khái nội dung. Chắc đang kể tội Phượng Hoàng nhỏ kia. Phó Tư Diễn cúi mắt nhìn chúng nó mấy lần, sau đó bình thản nói: "Phượng Hoàng nhỏ kia, có phải luôn nghĩ cách, để phân tán sự chú ý của Gia Gia dành cho hai đứa, để em ấy chỉ chú ý đến nó thôi, đúng không?" Nhóc Kỳ Lân: "!" Nhóc Nhai Tí: "!" Chúng nó đồng loạt quay đầu lại, Phó Tư Diễn thản nhiên như không mà nói: "Biết khóc sẽ có đường ăn. Phượng Hoàng nhỏ kia, thoạt nhìn có vẻ rất biết khóc, có vẻ hai đứa hay bị nó bắt nạt nhỉ?" Nhóc Kỳ Lân gật đầu lia lịa. Nhóc Phượng Hoàng chính là một con chim gian xảo, bé Kỳ Lân quá ngay thẳng, luôn bị nó gài bẫy, cho nên bé Kỳ Lân luôn là bên bị hại, nhưng nó lại không thể vạch trần Phượng Hoàng đáng ghét này trước mặt nhân viên chăm sóc được, cho nên chỉ có thể lén lút so tài với nhóc Phượng Hoàng. Nhóc Nhai Tí thì không giống như vậy. Nó chính là một cái bánh bao nhân mè đen chính hiệu, so gian xảo, nhóc Phượng Hoàng còn không có cửa đấu với nó đâu, nhưng nhóc Phượng Hoàng lại biết ăn vạ, lại còn điệu đà đỏm dáng, đã thế nhân viên chăm sóc lại thích kiểu như vậy nữa, cho nên nhóc Nhai Tí cũng không giành được chỗ tốt từ nhóc Phượng Hoàng, chẳng qua nó không phải chịu thiệt là tốt rồi. Nhưng mà, thế nào thì thế, con người hai chân này vậy mà cũng có thể nhìn thấu bản chất của nhóc Phượng Hoàng! Tức thì ấn tượng của nhóc Kỳ Lân với nhóc Nhai Tí với con người này cũng tốt hơn không ít! Dù sao cũng có một câu nói, không cần biết là ở Sơn Hải Cảnh hay là hiện thực thì đều vô cùng thông dụng —— Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Nhóc Kỳ Lân ngây thơ lập tức biểu đạt sự hữu hảo của mình với Phó Tư Diễn: "Gâu gâu gâu." Nó nhịn Phượng Hoàng đáng ghét kia đã lâu rồi! Nếu không phải, "em bé mách lẻo không phải em bé ngoan" thì nó đã sớm nói với nhân viên chăm sóc! Phó Tư Diễn vỗ nhẹ nó mấy cái, liếc mắt nhìn qua nhóc Nhai Tí đang nghiêng đầu đánh giá mình, ngừng một chút, lại nói: "Chú biết cách để khiến nó không thể quấn lấy Gia Gia nữa." Nhóc Kỳ Lân: "!" Nhóc Nhai Tí: "!" Mắt hai nhóc con lập tức sáng trưng như đèn pha ô tô, lấp lánh nhìn về phía Phó Tư Diễn, muốn biết anh sẽ làm như thế nào, nhưng Phó Tư Diễn không giải thích với bọn nó ngay, chỉ hơi nhướng mày nói: "Chờ chút nữa hai đứa sẽ biết." Không lâu sau, Hề Gia Vận đã lấy được thuốc, lại ký tên mấy lần cho vị bác sĩ kia xong, cậu mới đi ra khỏi phòng khám. Cậu không hề biết Phó Tư Diễn đã lấy được thiện cảm của nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí, thậm chí còn có đột phá lớn là đằng khác. Hề Gia Vận nhìn thấy Phó Tư Diễn đang chờ mình bên ngoài, bèn đi tới chỗ anh nói: "Bé Phượng Hoàng không có vấn đề gì, chính là nó cho nhiều người sờ quá, lại còn sờ đúng một chỗ cho nên rụng ít lông thôi." Phó Tư Diễn chậm rãi mở miệng: "Không có việc gì là tốt rồi." Hề Gia Vận gật đầu, sau đó nhớ ra cái gì lại kỳ quái hỏi Phó Tư Diễn: "Trông em như kiểu người không kiếm được tiền ạ?" Phó Tư Diễn nhìn cậu, trong giọng nói còn mang theo ý cười, "Em hỏi tôi? Vậy thì đúng thế thật —— Nhưng có kiếm được thì cũng không cần thiết. Anh Phó của em tiền đã nhiều đến độ tiêu không hết rồi, còn cần em san sẻ gánh nặng đây, sao em còn phải ra ngoài kiếm tiền làm gì?" Đây là câu lúc sáng sớm Hề Gia Vận nói đùa với anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ, Hề Gia Vận chỉ đành bất đắc dĩ bổ sung thêm: "Không phải, ban nãy em hỏi bé Phượng Hoàng, sao nó lại đột nhiên chủ động cho người ta sờ, nó nói nó muốn kiếm tiền nuôi gia đình." Phó Tư Diễn cười nói: "Chuyện như kiếm tiền nuôi gia đình, có cần đến nó không?" Điều này Hề Gia Vận hết sức tán thành, kiểu gì thì cũng không đến lượt nhóc Phượng Hoàng mà, nhưng không hiểu sao nhóc con này cứ nhất định nói là nó đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, Hề Gia Vận nhớ đến thì có chút phiền não không biết làm thế nào, cậu nhìn về phía Phó Tư Diễn, mà trong mắt Phó Tư Diễn thì biểu cảm này giống như đang oan ức vậy, đáng yêu cực kỳ. Phó Tư Diễn khẽ cười một tiếng, động viên cậu: "Có lẽ nó chỉ muốn tìm một ít chuyện để làm thôi." Hề Gia Vận cau mày, "Nhưng nó chỉ là một bé chim nhỏ thôi mà." Phó Tư Diễn: "Nó không chỉ là một chú chim nhỏ, mà còn là một con Phượng Hoàng nữa." Hề Gia Vận thực ra cũng biết, bởi vì tính chất công việc của cậu, mấy nhóc con này luôn phải cùng chạy tới chạy lui theo. Bây giờ nhóc Kỳ Lân khá hơn một chút, bởi vì nó có thể phối hợp đóng phim, cho nên thường xuyên có đoàn làm phim liên hệ với Hề Gia Vận hỏi mượn nhóc Kỳ lân, vì thế, nhóc Kỳ Lân có chuyện để làm, nhưng sinh hoạt của nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí thì vẫn luôn xoay quanh cậu. Hề Gia Vận cũng biết như vậy không tốt, dù sao cậu bận rộn, nhiều khi không có thời gian để ý đến hai nhóc con này, chúng nó chỉ có thế nằm bẹp một chỗ cả ngày, nhóc Phượng Hoàng cùng nhóc Nhai Tí đúng là cũng nên có sinh hoạt riêng của mình, không thể lúc nào cũng quay quanh cậu như thế. Nghĩ đến cái này, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn: "Vậy nhóc Phượng Hoàng có thể làm gì được ạ?" Phó Tư Diễn: "Nó không phải từng được cục công an thành phố trao cờ thưởng sao? Để nó đi làm chim nghiêp vụ thì thế nào?" Hề Gia Vận có chút lo lắng: "... Thế liệu có hơi nguy hiểm không?" Phó Tư Diễn nhướng mày, "Ý của em là —— Đối với đối tượng tình nghi, bé Phượng Hoàng quá nguy hiểm à?" Hề Gia Vận biết Phó Tư Diễn đang nói đùa với mình, bèn lườm đối phương một cái, "Anh đừng có trêu em, em thực sự không yên tâm. Hơn nữa... Liệu Cục cảnh sát có đồng ý không? Chó nghiệp vụ của bọn họ không phải đều yêu cầu được huấn luyện rất lâu à?" Phó Tư Diễn điềm nhiên nói: "Bên phía Cục cảnh sát em không phải lo. Chỉ cần em và bé Phượng Hoàng đồng ý thôi." Mặc dù biết giá trị vũ lực của nhóc Phượng Hoàng, nó mà đi làm chim nghiệp vụ thật, không chừng sau này đối tượng tình nghi phạm tội sẽ bị nó mổ cho lủng đầu, nhưng Hề Gia Vận vẫn không nhịn được cảm thấy lo lắng, cậu không biết nên quyết định như nào, bèn dứt khoát quơ quơ nhóc Phượng Hoàng, hỏi ý của nó: "Con có muốn đi làm chim nghiệp vụ không?" Hề Gia Vận giải thích: "Chính là trợ giúp các chú cảnh sát để bắt tội phạm ấy?" Đương nhiên không có chuyện nhóc Phượng Hoàng không thích! Nó nghe thoáng qua thôi là đã phát hiện ra bản chất của công việc này rồi —— Đánh nhau! Đánh nhau thì nó chính là quán quân đấy! Nghĩ như thế, nhóc Phượng Hoàng khen ngợi thưởng cho Phó Tư Diễn một ánh mắt. Con người này không những khen chim lưu loát trôi chảy, mà đầu óc còn rất thông minh nha! Nhưng mà, vẫn có một vấn đề nữa —— Nhóc Phượng Hoàng hỏi Hề Gia Vận: "Chíp chíp chíp?" Thế có tiền công không? Nhóc chim này quả thực trong mắt chỉ có tiền, Hề Gia Vận dở khóc dở cười nói: "Nếu con đi làm thì nhất định sẽ có tiền lương." Nhóc Phượng Hoàng nghe thế thì vô cùng phấn khởi, "Chíp chíp chíp!" Nó làm được! Nó hoàn toàn không có vấn đề gì hết! Đánh nhau còn được trả công, có chuyện tốt như vậy cơ à! ? ? Nó không cần bán sắc để nuôi Gia Gia nha! ! ! Nó không cần chịu cảnh hói đầu nữa rồi! ! ! Nhóc Phượng Hoàng như vậy, rõ ràng là đã đồng ý, thậm chí còn nóng lòng muốn làm luôn bây giờ, Hề Gia Vận đương nhiên cũng không phản đối nữa, cậu nói với Phó Tư Diễn: "Nó đồng ý rồi, vậy bên Cục cảnh sát..." Phó Tư Diễn: "Cứ giao cho tôi là được." Dứt lời, anh liếc mắt nhìn về phía nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí, nhóc Kỳ Lân thu được tầm mắt của Phó Tư Diễn, chớp chớp mắt —— Ồ, cái người hai chân này thật sự có thể tống Phượng Hoàng đáng ghét kia đi à? Hình như người này cũng có chút tác dụng đấy, ôi chao. Lúc này đây, nhóc Phượng Hoàng rất rất vui vẻ. Nó có việc làm, có thu nhập rồi nha! Nhóc Kỳ Lân lại càng không cần nói. Phượng Hoàng đáng ghét kia cuối cùng cũng không thể suốt ngày quấn lấy nhân viên chăm sóc rồi! Chỉ có nhóc Nhai Tí, nó bây giờ chính là vui buồn lẫn lộn. Vui chính là, Phượng Hoàng đi rồi, bên cạnh nhân viên chăm sóc chỉ còn mình nó thôi. Nhưng mà nhóc Nhai Tí lại thấy buồn một nỗi —— Ngay cả nhóc Phượng Hoàng cũng có công ăn việc làm rồi, mà từ trên xuống dưới của nó chỉ có vẻn vẹn đúng bảy đồng xu! Bảy xu, ngay cả một cốc trà sữa cũng không mua được! Đừng nói gì mà thêm kem cheese cho nhân viên chăm sóc! Nó cũng muốn kiếm tiền nuôi nhân viên chăm sóc QAQ! __________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]